Toàn Cầu Hung Thú: Ta Có Vô Số Thần Thoại Cấp Sủng Thú

Chương 104: Nghỉ Năm Ngày, Tô Dương Không Nỡ Cự Tuyệt

Chương 104: Nghỉ Năm Ngày, Tô Dương Không Nỡ Cự Tuyệt

“Tên gọi: Nham Thạch Ma Lỗi (ngủ say) ͏ ͏ ͏ ͏

Thiên phú: ͏ ͏ ͏ ͏

Tiềm lực trưởng thành: Tinh Diệu trung phẩm ͏ ͏ ͏ ͏

Thuộc tính: Nguyên tố hệ, Thổ hệ, Nham thạch hệ” ͏ ͏ ͏ ͏

Tiềm lực trưởng thành Tinh diệu trung phẩm! ͏ ͏ ͏ ͏

Nếu đây là dã ngoại, Tô Dương tuyệt đối sẽ không bao giờ để ý. ͏ ͏ ͏ ͏

Dù sao ba con Sủng thú trên tay hắn, tiềm lực trưởng thành đều vượt xa Tinh Diệu trung phẩm. ͏ ͏ ͏ ͏

Nhưng nghĩ đến Giản Nhân Hào cũng chỉ mới là Ngự Thú sư Bạch Kim cấp. ͏ ͏ ͏ ͏

Cũng đủ thấy giá trị của lễ vật này. ͏ ͏ ͏ ͏

Nó có thể là Sủng thú trân quý nhất mà Giản Nhân Hào có. ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Dương vừa mới quay lại doanh trại của mình, đã thấy phụ cận doanh trại của mình bu đầy người. ͏ ͏ ͏ ͏

- Tô Dương, lấy huân chương cho chúng ta xem với! ͏ ͏ ͏ ͏

- Đúng, cho chúng ta sờ thử, ta còn chưa có sờ qua đâu! ͏ ͏ ͏ ͏

- Tô tiểu ca, xin ngươi đó, chờ quay về Thất Tinh thành, ta sẽ đưa ngươi đi uống rượu, ta mời! ͏ ͏ ͏ ͏

“...” ͏ ͏ ͏ ͏

Đám người này nhiệt tình quá, nhiệt tình đến mức Tô Dương không tiêu hóa nổi, chỉ có thể lấy huân chương đưa cho bọn họ từ từ xem. ͏ ͏ ͏ ͏

- Lạnh lạnh, sờ lên rất thích! ͏ ͏ ͏ ͏

- Sờ một chút, cảm giác rất khác lạ, toàn thân ta đều rạo rực! ͏ ͏ ͏ ͏

- Đây là giấc mộng lớn nhất đời này của ta, ngoại trừ trở thành Ngự Thú sư Bạch Kim cấp, chính là hy vọng có thể với được đến huân chương này! ͏ ͏ ͏ ͏

- Ngươi nằm mơ tiếp đi! ͏ ͏ ͏ ͏

“...” ͏ ͏ ͏ ͏

Nửa ngày sau, đám gia hỏa này mới rời đi, Tang Nhạc mới lưu luyến trả huân chương lại tay Tô Dương. ͏ ͏ ͏ ͏

Chậm rãi đi theo đội ngũ, đi suốt nửa tháng, bọn Tô Dương mới trở lại Thất Tinh thành. ͏ ͏ ͏ ͏

Không có biện pháp, lúc tới cả bọn đều bay. ͏ ͏ ͏ ͏

Khi quay trở lại, bọn họ phải đi theo đội quân lớn, để bảo vệ hơn bảy ngàn thường dân. ͏ ͏ ͏ ͏

Trở lại Thất Tinh thành, nhiệm vụ thu xếp cho Ngự Thú sư và các thường dân đến từ Đại Hưng thành, không cần bọn Tô Dương quan tâm. ͏ ͏ ͏ ͏

Trải qua hai trận đại chiến, bôn ba hơn nửa tháng, tất cả Ngự Thú sư đều mệt sắp chết rồi. ͏ ͏ ͏ ͏

Quân bộ hào phóng cho bọn hắn nghỉ năm ngày, Tô Dương về đến nhà, liền đi tắm nước ấm, nằm trên giường không muốn đứng dậy. ͏ ͏ ͏ ͏

Nằm suốt một buổi chiều, Tô Dương mơ hồ nghe thấy tiếng mở cửa, cùng với âm thanh của Tô Tiểu Tiểu. ͏ ͏ ͏ ͏

- Mẹ, con về rồi! ͏ ͏ ͏ ͏

- Nói nhỏ chút, ca ca con đang ngủ trên lầu! ͏ ͏ ͏ ͏

- Ồ! ͏ ͏ ͏ ͏

Trương Tú đeo tạp dề nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Ca ca con nhìn có vẻ rất mệt mỏi, mẹ không muốn quấy rầy nó. ͏ ͏ ͏ ͏

- Con sẽ nói nhỏ! ͏ ͏ ͏ ͏

Tới buổi tối, Tô Dương ngửi được mùi đồ ăn thơm nức, mới rời giường. ͏ ͏ ͏ ͏

Ăn cơm cùng gia đình. ͏ ͏ ͏ ͏

- Ca ca, ở bên ngoài khổ cực lắm không? ͏ ͏ ͏ ͏

- Không tính khổ cực, chỉ có chút mệt thôi! ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Tiểu Tiểu tò mò nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Có thể kể cho muội nghe không, chuyện chiến đấu ngoài kia của ca? ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Dương do dự một chút, quyết định không giấu diếm. ͏ ͏ ͏ ͏

Thứ nhất, chuyện Đại Hưng thành bị đình trệ, rất nhanh tất cả mọi người ở Thất Tinh thành sẽ biết. ͏ ͏ ͏ ͏

Thứ hai, tốt hơn hết là Tô Tiểu Tiểu nên biết một ít việc bên ngoài. ͏ ͏ ͏ ͏

Tuy rằng điều này có thể làm hai người lo lắng, nhưng thế giới chính là tàn khốc như vậy, nên mới không thể giấu diếm họ. ͏ ͏ ͏ ͏

Nhất là Tô Tiểu Tiểu. ͏ ͏ ͏ ͏

Thất Tinh thành cũng không phải là thành đồng vách sắt. ͏ ͏ ͏ ͏

Biết sớm một chút, cũng để nó chuẩn bị tốt tâm lý. ͏ ͏ ͏ ͏

Vì thế, hắn vừa ăn cơm, vừa kể chuyện Đại Hưng thành. ͏ ͏ ͏ ͏

Trên bàn ăn, Trương Tú cũng như Tô Tiểu Tiểu đều chăm chú lắng nghe. ͏ ͏ ͏ ͏

Trương Tú vừa lo lắng, lại vừa vui mừng. ͏ ͏ ͏ ͏

Bà lo lắng cho an nguy của đứa con trai, vui mừng vì đứa con của mình ở bên ngoài đã có thể tự mình đảm đương một phía! ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Tiểu Tiểu nghe được năng lực ký sinh của Địa Ngục Huyết Đằng Hoa, cả người run lên. ͏ ͏ ͏ ͏

- Từ trong cơ thể mọc ra, cái loại Hung thú này thực sự quá đáng sợ! ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Dương an ủi nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Có điều hai người yên tâm, loại Hung thú này đã hoàn toàn diệt trừ tận gốc! ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Dương sùng bái nhìn ca ca nhà mình: ͏ ͏ ͏ ͏

- Nói như vậy, ca ca vẫn là đại anh hùng? ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Dương khiêm tốn nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Không thể gọi là đại anh hùng được, chỉ mới cống hiến một ít, chủ lực vẫn là bốn vị thành chủ! ͏ ͏ ͏ ͏

- Ca ca, có thể cho muội xem huân chương kia được không, muội chỉ mới nhìn qua ở sách giáo khoa, chứ chưa có sờ qua? ͏ ͏ ͏ ͏

- Có thể, nhưng mà sau khi xem xong phải trả lại cho ta! ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Dương lấy huân chương từ túi không gian ra, đưa vào trong tay Tô Tiểu Tiểu. ͏ ͏ ͏ ͏

- Ca ca yên tâm, muội tuyệt đối sẽ không làm bẩn nó! ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Tiểu Tiểu cầm huân chương, trên mặt hiện lên vẻ kích động. ͏ ͏ ͏ ͏

Kết quả tối hôm nay, Tô Tiểu Tiểu ôm huân chương đi ngủ. ͏ ͏ ͏ ͏

Hôm sau là ngày nghỉ, Tô Uyển tới thăm, Trương Tú thập phần hoan nghênh nàng. ͏ ͏ ͏ ͏

Bà đã nhìn ra, Tô Uyển có ý tứ với con của bà. ͏ ͏ ͏ ͏

Lần trước biết được Tô Uyển là con gái của thành chủ đại nhân, Trương Tú còn lo lắng đứa con mình không xứng với Tô Uyển. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạn cần đăng nhập để bình luận