Toàn Cầu Hung Thú: Ta Có Vô Số Thần Thoại Cấp Sủng Thú

Chương 470: Ân Cứu Mạng ͏ ͏ ͏ ͏

Chương 470: Ân Cứu Mạng ͏ ͏ ͏ ͏

Mọi người vừa nhìn về phía con tiểu Lão Nha Trư ngã xuống đất, vừa nhìn về phía Liễu Tầm đang trợn tròn hai mắt, ngây người tại chỗ. ͏ ͏ ͏ ͏

Trong tay Liễu Tầm vẫn cầm con dao găm nhuốm máu, bên môi còn mang theo huyết hồng. ͏ ͏ ͏ ͏

- Làm sao có khả năng? ͏ ͏ ͏ ͏

Liễu Tầm chậm rãi xoay người, ngồi xổm xuống nhanh chóng kiểm tra con heo con đã chết kia. ͏ ͏ ͏ ͏

Hắn vừa kiểm tra, vừa lẩm bẩm nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Làm sao có khả năng? Tại sao ta không kiểm tra được, làm sao có khả năng... ͏ ͏ ͏ ͏

Hà Cương hét lớn: ͏ ͏ ͏ ͏

- Đoạn phó quan, lập tức triệu tập nhân viên y tế giỏi nhất trong thành qua đây, Liễu Tầm trúng độc, nói với những nhân viên y tế kia, độc này có lực sát thương rất mạnh đối với Ngự Thú Sư Vương giả cấp và sủng thú, không có hiệu quả ăn mòn, độc tính kéo dài mấy phút liền phát tác, hầu như không kiểm tra được, có mùi thúi nhè nhẹ, người thường không ngửi thấy được, bảo bọn họ mang gia hỏa kia lập tức tới ngay! ͏ ͏ ͏ ͏

Hà Cương miêu tả triệu chứng cặn kẽ như vậy là vì muốn những nhân viên y tế kia làm tốt chuẩn bị. ͏ ͏ ͏ ͏

Nói không chừng trong số bọn họ, sẽ có người biết loại độc này! ͏ ͏ ͏ ͏

Đoạn phó quan biết sự tình khẩn cấp, liền chạy nhanh ra ngoài. ͏ ͏ ͏ ͏

Hà Cương kéo Liễu Tầm lại nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Liễu Tầm, không nên lộn xộn, không nên kích động, phải bình tĩnh, bình tĩnh lại! ͏ ͏ ͏ ͏

Ngự Thú Sư Có kinh nghiệm đều biết, người trúng độc, tốt nhất không nên lộn xộn. ͏ ͏ ͏ ͏

Bằng không, độc tố sẽ theo huyết dịch, nhanh chóng lan rộng ra toàn thân. ͏ ͏ ͏ ͏

Trạng thái bây giờ của Liễu Tầm rất nguy hiểm! ͏ ͏ ͏ ͏

- Ừm! ͏ ͏ ͏ ͏

Liễu Tầm nhanh chóng bình tĩnh lại, bắt đầu lấy ra các loại dược tề gay mũi từ trong túi không gian. ͏ ͏ ͏ ͏

Những Ngự Thú Sư ở đây đều không am hiểu giải độc. ͏ ͏ ͏ ͏

Hiện tại hắn chỉ có thể tự cứu mình! ͏ ͏ ͏ ͏

Bởi vì không kiểm tra được trúng độc gì, nên Liễu Tầm chỉ có thể dựa vào kinh nghiệm, thử vận may, nuốt nhiều loại dược tề vào bụng. ͏ ͏ ͏ ͏

Hà Cương ân cần hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏

- Thế nào rồi? ͏ ͏ ͏ ͏

Liễu Tầm ngồi dưới đất lắc đầu: ͏ ͏ ͏ ͏

- Có lẽ không được! ͏ ͏ ͏ ͏

Hà Cương nhìn về phía Tô Dương: ͏ ͏ ͏ ͏

- Tô thiếu tá, ngươi có biện pháp gì không? ͏ ͏ ͏ ͏

- Không có! ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Dương cũng lắc đầu. ͏ ͏ ͏ ͏

- Ta chỉ mẫn cảm đối với mùi hương, còn độc dược nghiên cứu không sâu. ͏ ͏ ͏ ͏

Bình thường chỉ có nhân viên y tế mới nghiên cứu độc và giải độc. ͏ ͏ ͏ ͏

Ngự Thú Sư càng nghiêng về chiến đấu, có rất ít Ngự Thú Sư đi sâu vào nghiên cứu các phương diện khác, trừ phi bọn họ sở hữu sủng thú đặc thù hoặc là yêu thích. ͏ ͏ ͏ ͏

Bằng không, vẫn là tăng thực lực lên mới càng đáng tin. ͏ ͏ ͏ ͏

Liễu Tầm thất vọng tựa vào góc nhà, hai tay nắm chặt tóc, cầm con dao găm nhuốn máu trong tay đâm xuống mặt đất. ͏ ͏ ͏ ͏

Đột nhiên hắn hô: ͏ ͏ ͏ ͏

- Hà Cương tướng quân, ngài nhớ phải chém người hạ độc kia thành muôn mảnh! ͏ ͏ ͏ ͏

Hà Cương nặng nề gật đầu: ͏ ͏ ͏ ͏

- Ta biết rồi! ͏ ͏ ͏ ͏

Liễu Tầm dùng ánh mắt phức tạp nhìn Tô Dương, mất đi khí tức. ͏ ͏ ͏ ͏

Tâm tình Tô Dương cũng có chút phức tạp. ͏ ͏ ͏ ͏

Nhưng chuyện này cũng không thể trách hắn? ͏ ͏ ͏ ͏

Hắn cũng rất vô tội! ͏ ͏ ͏ ͏

Nhân viên y tế mang theo các loại dược tề, khí tài chữa bệnh chạy tới, thế nhưng bọn họ đã tới chậm. ͏ ͏ ͏ ͏

Có điều ai cũng biết, coi như bọn họ chạy tới kịp lúc, đoán chừng cũng không cứu được Liễu Tầm. ͏ ͏ ͏ ͏

Rõ ràng đối phương hạ độc là nhằm vào vị Ngự Thú Sư Vương giả cấp Hà Cương này. ͏ ͏ ͏ ͏

Nhân viên cảnh vệ Quân Bộ phong tỏa cả tầng đại lâu, tất cả người của Thư ký Xử bị khống chế. ͏ ͏ ͏ ͏

Hà Cương trực tiếp thay đổi một cái phòng làm việc. ͏ ͏ ͏ ͏

Chu Vạn Sơn hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏

- Tướng quân đại nhân, ai đưa chén trà kia cho ngươi? ͏ ͏ ͏ ͏

- Vương phó quan! ͏ ͏ ͏ ͏

- Vậy Vương phó quan đâu? ͏ ͏ ͏ ͏

- Đi tìm Tất Thắng rồi, ta có chuyện tạm thời phái hắn đi làm... ͏ ͏ ͏ ͏

Hà Cương vừa nói tới chỗ này, đột nhiên ngẩng đầu, nói với Chu Vạn Sơn: ͏ ͏ ͏ ͏

- Lập tức đi tìm Vương phó quan, có lẽ hắn đi tìm Tất đại đội trưởng, nếu như không tìm được hắn, tìm kiếm khắp thành, bắt người nhà của hắn lại, mặt khác phái người nói cho người nhà ta biết, nói với bọn họ rằng Vương phó quan có vấn đề! ͏ ͏ ͏ ͏

Sau khi Chu Vạn Sơn rời đi, Hà Cương liền nói lời cảm tạ đối với Tô Dương: ͏ ͏ ͏ ͏

- Tô thiếu tá, lần này nhờ có ngươi, nếu không phải ngươi, nói không chừng ta đã chết rồi! ͏ ͏ ͏ ͏

Hắn cũng không tự tin cho rằng, đối phương hạ độc không chết hắn. ͏ ͏ ͏ ͏

Nếu đối phương nguyện ý hi sinh một vị gián điệp quan trọng, cũng muốn hạ độc hắn. ͏ ͏ ͏ ͏

Như vậy tám chín phần mười là có nắm chắc độc chết hắn. ͏ ͏ ͏ ͏

- Đây là việc ta phải làm! ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Dương hơi chút khiêm tốn, sau đó hắn vẫn là nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Chuyện Liễu Tầm thiếu tá, chỉ có thể nói xin lỗi rồi. ͏ ͏ ͏ ͏

- Chuyện này không thể oán ngươi, là hắn quá xung động! ͏ ͏ ͏ ͏

Hà Cương thật sự không có ý trách tội Tô Dương. ͏ ͏ ͏ ͏

- Không nghĩ tới, Vương phó quan vậy mà lại xảy ra vấn đề, cũng không biết hắn có phải gián điệp Thú Thần Giáo hay không. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạn cần đăng nhập để bình luận