Toàn Cầu Hung Thú: Ta Có Vô Số Thần Thoại Cấp Sủng Thú

Chương 903: Có Một Cách

Chương 903: Có Một Cách

Năm ấy, Mạc Vân Kiếm là đệ nhất thiên tài của Liên Bang, vô cùng chói mắt. Bởi vì tuổi trẻ, lại là ngôi sao mới chói sáng, nên lúc ở trên chiến trường, các vị tướng quân, các Vương Giả cấp Ngự Thú Sư khác đều sẽ chiếu cố hắn một chút. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Bọn họ đã mấy lần cứu mạng Mạc Vân Kiếm! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Ai cũng không muốn để một thiên tài như Mạc Vân Kiếm tuổi trẻ bỏ mình! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Hiện thực chính là tàn khốc như thế. Không đủ tài giỏi, không đủ chói mắt, lên chiến trường sẽ không có ai chiếu cố. Dù sao ở trên chiến trường, Vương Giả cấp cường giả cũng không dám phân tâm. Cho dù phân tâm, bọn họ cũng chỉ có thể chăm sóc những người quan trọng nhất! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nói đến chuyện này, Mạc Vân Kiếm vẫn còn thổn thức không thôi. Năm ấy, những tiền bối chiếu cố hắn hầu hết đều đã bỏ mạng trên chiến trường, cho dù may mắn không chết ở trên chiến trường, cũng té ngã trước đại nạn thọ mạng, không ai còn sống. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Mạc Vân Kiếm muốn báo đáp cũng không tìm ra ai, chỉ có thể chăm sóc người nhà bọn họ. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Mạc Vân Kiếm lại nói tiếp chuyện chiến tranh với Thú Hoàng, mỗi một lần Thú Hoàng xuất hiện, ngoài Ngự Thú Sư tiền tuyến phục vụ quên mình dùng mạng để ngăn cản ra, hậu phương còn không ngừng cho dân thường rút lui di tản, một đoạn lịch sử đầy máu và nước mắt. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Mạc Vân Kiếm giảng giải nửa ngày, giọng điệu và tâm tình mới từ từ yên ổn lại. Sau khi hắn nói xong, hiện trường hoàn toàn yên ĩnh. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Thời khắc chúng ta nhập ngũ, cũng đã làm tốt chuẩn bị! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Một vị tướng quân cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Mặc dù có chút không cam lòng, nhưng lại không có cách nào, nếu như có thể, ai mà không muốn yên ổn sống sót, nhưng đám Hung thú này lại không cho chúng ta đường sống, chúng ta chỉ có thể giống như những tiền bối đi trước, một đường giết tới! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Các tiền bối hợp lại xong, liền đến phiên chúng ta, chờ chúng ta hợp lại xong, còn có các ngươi, ta tin tưởng một ngày nào đó, nhất định chúng ta có thể lại đứng trên mặt đất Vân quốc này! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Ta không có giác ngộ như các ngươi đâu! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lại có một vị tướng quân cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Lúc ta mới gia nhập vào quân bộ, chỉ vì muốn nuôi gia đình sống qua ngày, lúc phải lên chiến trường, ta không đào ngũ là vì... sĩ diện! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Ha ha ha... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lời nói của vị tướng quân này làm cho không khí hiện trường buông lỏng không ít. Kỳ thật, hầu hết quân nhân đều có tư tưởng giống như hắn. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Rất nhiều người khi mới vừa nhập ngũ cũng không có tín niệm hay lý tưởng cao quý gì, bọn họ đều giống như Tô Dương, nghĩ quân bộ là thế lực lớn nhất, có đãi ngộ tốt nhất, tài nguyên phong phú nhất nên mới gia nhập. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Mạc Vân Kiếm hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Tô Dương, ngươi có ý kiến gì sao? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Thấy Tô Dương không nói gì, Mạc Vân Kiếm lại nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Nếu thật sự không nghĩ ra được biện pháp nào, chúng ta cứ làm theo chiến lược cũ là được rồi. Nói thật, nếu như ngươi nói ngươi có ý tưởng tốt, chúng ta cũng sẽ thấy xầu hổ, vì như thế liền thể hiện chúng ta quá vô dụng! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Mạc Vân Kiếm cũng là muốn giải vây cho Tô Dương, hắn đột nhiên hiểu được, đem trách nhiệm đè lên trên người tiểu bối thật sự có chút quá đáng! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Dương còn trẻ tuổi, kinh nghiệm không đủ, tạm thời không có suy nghĩ gì, đó mới là bình thường. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Kỳ thật, ta vẫn có chút ý tưởng. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Dương hơi ngượng ngùng gãi đầu một cái, nói. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Vốn hắn sẽ không lúng túng, nhưng câu nói kia của Mạc Vân Kiếm lại khiến hắn rất xấu hổ. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Có khi nào sẽ thể hiện ra đám lão binh này quá vô dụng không? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Cái gì? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Ngươi thật sự có ý tưởng? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Ngươi nghiêm túc chứ? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nghe Tô Dương nói hắn thật sự có ý tưởng, những tướng quân khác đều ngẩn ra. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Có! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Dương gật đầu. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Ý tưởng gì? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Chủ động xuất kích! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Vậy khác muốn chết ở chỗ nào chứ? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

"..." ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Tuy các vị tướng quân nói như vậy, nhưng cũng không có ý cười nhạo Tô Dương. Mạc Vân Kiếm giơ tay lên, những tướng quân khác lập tức an tĩnh lại. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Ngươi nói ý tưởng của mình một chút! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Dương cắn răng nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Trên tay ta có một con sủng thú đã sắp thăng cấp, chỉ cần thực lực của nó lại tăng lên một cấp... Nó có niềm tin chắc chắn sẽ ngăn chặn được con Thú Hoàng kia trên chiến trường! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Bạn cần đăng nhập để bình luận