Toàn Cầu Hung Thú: Ta Có Vô Số Thần Thoại Cấp Sủng Thú

Chương 369: Về Nhà

Chương 369: Về Nhà

- Chắc là rất cực phải không? ͏ ͏ ͏ ͏

- Mỗi ngày rời giường đúng bảy giờ, chạy bộ vào sáng sớm, sau đó bắt đầu huấn luyện cách đấu đối kháng chuyên môn kéo dài liên tục đến tám giờ, chín giờ lại đến trường học, sau khi tan học về nhà còn có các môn học khác. Nào là giao tiếp xã hội, tâm lý, quản lý, chiến đấu, hung thú, bồi dưỡng sủng thú... Ngày thường bọn hắn đều phải chịu đựng đến khoảng mười hai giờ! ͏ ͏ ͏ ͏

Liễu Mộng Vân thấp giọng nói rằng: ͏ ͏ ͏ ͏

- Cực thì cũng hơi cực, nhưng bọn hắn đều phải chịu đựng như thế. ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Dương ngửa đầu dựa vào ghế sofa, đột nhiên cảm thấy Liễu gia phát triển được như ngày nay cũng không phải không có đạo lý. ͏ ͏ ͏ ͏

- Không hề có thời gian rảnh rỗi sao? ͏ ͏ ͏ ͏

- Có chứ! ͏ ͏ ͏ ͏

Liễu Mộng Vân lắc đầu: ͏ ͏ ͏ ͏

- Chỉ cần thành tích ưu tú thì sẽ được thả lỏng một ngày. ͏ ͏ ͏ ͏

- Có hơi hà khắc rồi! ͏ ͏ ͏ ͏

- Đúng vậy! ͏ ͏ ͏ ͏

Liễu Mộng Vân gật đầu cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Có lẽ là lúc mười hai tuổi, ta cũng có cảm giác mình sắp phát điên. Ta lén lút ngâm mình vào trong nước đá, chỉ hy vọng mình có thể phát sốt cảm mạo... ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Dương liếc mắt nhìn Liễu Mộng Vân, nét mặt Liễu Mộng Vân vẫn lạnh nhạt như cũ. ͏ ͏ ͏ ͏

Cứ như thể đang nói đến những người khác. ͏ ͏ ͏ ͏

- Thành công không? ͏ ͏ ͏ ͏

- Không, ta bị phát hiện! ͏ ͏ ͏ ͏

- À! ͏ ͏ ͏ ͏

- Tính cách của muội muội ta cũng rất hiếu thắng. Lúc mười ba tuổi con bé không thức tỉnh thiên phú Ngự Thú sư, hiện tại con bé đang cố gắng học những phương diện tri thức như giao tiếp xã hội, quản lý, tâm lý, tranh thủ để về sau có thể đứng vững ở Trân Bảo Các! ͏ ͏ ͏ ͏

- Ừm, vậy thì tốt rồi! ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Dương sờ cằm, hắn đang nghĩ có phải là nên học hỏi kinh nghiệm của Liễu gia để bồi dưỡng muội muội của mình một chút hay không! ͏ ͏ ͏ ͏

Sau khi tan học, dường như Tô Tiểu Tiểu có hơi rảnh rỗi! ͏ ͏ ͏ ͏

Nếu như Tô Tiểu Tiểu biết được suy nghĩ của ca ca nhà mình, có lẽ sẽ khóc hết nước mắt. ͏ ͏ ͏ ͏

Cũng không lâu lắm, Tô Dương nghe được một loạt tiếng bước chân. ͏ ͏ ͏ ͏

Hắn quay đầu thì nhìn thấy Mẹ Liễu Mộng Vân và một người đàn ông trung niên thân hình cao lớn, khuôn mặt hòa ái đi ra. ͏ ͏ ͏ ͏

Phía sau bọn họ còn có một thiếu niên mười hai mười ba tuổi và một thiếu nữ xinh đẹp mười lăm mười sáu tuổi đi theo. ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Dương trực tiếp đứng lên: ͏ ͏ ͏ ͏

- Chào Liễu tiền bối! ͏ ͏ ͏ ͏

Dù sao Liễu Long cũng là Vương Giả cấp Ngự Thú sư, nên tôn trọng thì Tô Dương vẫn sẽ tôn trọng. ͏ ͏ ͏ ͏

- Tô Dương, hoan nghênh ngươi tới nhà ta làm khách! ͏ ͏ ͏ ͏

Liễu Long cười khiến người khác có cảm giác như gió xuân ấm áp. ͏ ͏ ͏ ͏

Liễu Long giới thiệu với Tô Dương: ͏ ͏ ͏ ͏

- Đây chính là con gái thứ hai của ta Liễu Mộng Dĩnh, còn đây là con trai út Liễu Mộng Hàm! ͏ ͏ ͏ ͏

Liễu Mộng Dĩnh thuần thục lên tiếng chào hỏi Tô Dương, trong ánh mắt nhìn Tô Dương tràn đầy vẻ hiếu kỳ và sùng bái: ͏ ͏ ͏ ͏

- Xin chào Tô Thiếu tá! ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Dương cảm thấy hơi kỳ quái, trong số các thành viên gia đình của Liễu Long, ngoại trừ Liễu Mộng Vân thì hình như ngay cả Liễu Mộng Dĩnh cũng rất có hảo cảm đối với hắn. ͏ ͏ ͏ ͏

Ngược lại là Liễu Mộng Hàm thì có phản ứng tương đối bình thường, hắn cũng không chủ động như vậy, ánh mắt nhìn Tô Dương mang theo hận ý cố hết sức che giấu. ͏ ͏ ͏ ͏

Tuy nhiên khi bị Liễu Long trừng mắt, hắn cũng lễ phép chào hỏi Tô Dương một tiếng. ͏ ͏ ͏ ͏

Có thể nhìn ra, Liễu Long vô cùng coi trọng Tô Dương. Cả nhà bọn họ ngồi vào chỗ của mình, Từ Mụ bưng hoa quả vừa được rửa sạch đi tới đặt lên bàn trà. ͏ ͏ ͏ ͏

Liễu Long khách khí nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Tô Thiếu tá, mấy ngày qua Liễu Mộng Vân nhờ có ngươi chiếu cố! ͏ ͏ ͏ ͏

- Không có đâu, năng lực làm việc của Liễu phó quan rất mạnh, may mà có nàng giúp ta, bằng không thì ta cũng sẽ không nhẹ nhõm như vậy. ͏ ͏ ͏ ͏

Liễu Long phiền muộn nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Quả thật Liễu Mộng Vân rất ưu tú, trước đây ta còn hy vọng nàng có thể tiếp nhận chức vị của ta... Thế nhưng bây giờ lại không thể. ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Dương không nói gì. ͏ ͏ ͏ ͏

Chuyện giết sạch tất cả sủng thú của Liễu Mộng Vân, dùng pháo nổ tung Trân Bảo Các, đến tận bây giờ Tô Dương chưa từng hối hận. ͏ ͏ ͏ ͏

Đó là do Liễu Mộng Vân tự chuốc lấy! ͏ ͏ ͏ ͏

Đương nhiên, Tô Dương không thích nhắc lại chuyện cũ. Ít nhất thì gần đây Liễu Mộng Vân cũng có biểu hiện rất tốt! ͏ ͏ ͏ ͏

- Tô Thiếu tá vừa mới trở lại Xương Vũ Thành sao? ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Dương gật đầu: ͏ ͏ ͏ ͏

- Vừa mới trở về hôm nay! ͏ ͏ ͏ ͏

- Nhắc đến thì gần đây danh tiếng của Tô Thiếu tá... ͏ ͏ ͏ ͏

Đúng lúc này có tiếng đập cửa vang lên. ͏ ͏ ͏ ͏

Từ Mụ chạy đi mở cửa. Cửa vừa mở ra, một người phụ nữ trung niên ăn mặc hoa lệ trực tiếp tiến vào. ͏ ͏ ͏ ͏

Gương mặt lạnh lùng, nàng hơi nâng cằm, con ngươi đảo qua đám người. Vừa nhìn thấy Liễu Mộng Vân, nàng lập tức mở miệng nói với giọng điệu âm dương quái khí: ͏ ͏ ͏ ͏

- Liễu điệt nữ, không ngờ ngươi lại trở về, ta tưởng ngươi muốn làm đại đầu binh cả đời chứ! ͏ ͏ ͏ ͏

- Nghe nói ngươi vẫn còn làm người chạy vặt bưng trà đưa nước cho người ta... ͏ ͏ ͏ ͏

Nữ nhân kia cười lạnh rồi nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Liễu gia chúng ta tìm nhiều tài nguyên để bồi dưỡng ngươi như vậy là để ngươi tham gia vào quân ngũ bán mạng cho người khác hay để ngươi chạy đi làm phó quan của đại đội khẩn cấp? ͏ ͏ ͏ ͏
Bạn cần đăng nhập để bình luận