Toàn Cầu Hung Thú: Ta Có Vô Số Thần Thoại Cấp Sủng Thú

Chương 814: Liễu Mộng Vân: Ba Ba Bảo Ta Đi Xem Mắt

Chương 814: Liễu Mộng Vân: Ba Ba Bảo Ta Đi Xem Mắt

Sau đó Tô Dương kể tóm tắt chuyện đối phó Thủy quốc cho Liễu Mộng Vân nghe. Chuyện này không phải là cơ mật, nói không chừng rất nhanh toàn bộ Vân quốc đều sẽ biết. Hơn nữa, dù là cơ mật hắn cũng sẽ không giữ kín với Liễu Mộng Vân! ͏ ͏ ͏ ͏

- Ngươi đã lên tới Vương giả cấp rồi? Một mình ngươi đánh bại Thủy quốc, còn giết hai, ba mươi Vương Giả cấp Ngự Thú Sư? Ngươi còn xử Giai Tư thê thảm như vậy? ͏ ͏ ͏ ͏

Ngay cả Liễu Mộng Vân cũng không bình tĩnh nổi. Thật sự là chiến tích của Tô Dương quá khoa trương. ͏ ͏ ͏ ͏

Ba trăm năm nay Liên Bang chưa từng xảy ra quốc chiến, nếu thật sự là Tô Dương giết chết Vương Giả cấp cường giả, nhiều lắm cũng chỉ nghĩ hắn có thể đánh được một hai cái Trân Bảo Các mà thôi! ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Dương khiêm tốn nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Ừm! Bọn họ sơ suất ấy mà! ͏ ͏ ͏ ͏

Bọn họ sơ suất? Là ngươi quá biến thái chứ? Nhưng câu này Liễu Mộng Vân không có nói ra. Nàng khẽ nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Dẫn theo Giai Tư, ngươi sẽ không sợ nàng gây bất lợi cho ngươi? ͏ ͏ ͏ ͏

- Ta đương nhiên không sợ, ngươi cũng giúp ta trông chừng nàng! ͏ ͏ ͏ ͏

- Ta hiểu! ͏ ͏ ͏ ͏

Trong biệt thự Tô Dương, Hạ Na vừa an bài người hầu dọn dẹp phòng ở cho Giai Tư vừa nói xa nói gần thám thính nội tình. Mặc dù Hạ Na tinh ranh nhưng nàng vẫn còn không bằng Giai Tư, ngược lại nàng lộ tin tình báo nhiều hơn. Sau khi phát hiện ra điều này, nàng có chút buồn bực cũng không muốn nói chuyện với nàng ta nữa. ͏ ͏ ͏ ͏

"Hạ Na, Hạ Na, Tô Dương lại dẫn theo một nữ nhân xinh đẹp trở về, đối thủ cạnh tranh này ta cảm giác giống như Liễu Mộng Vân, có vẻ rất lợi hại á. Ngươi xong đời rồi!" ͏ ͏ ͏ ͏

Trong cơ thể Hạ Na, Ách Vận Thần Nha cũng chú ý tới Giai Tư, nó biết ý đồ của Hạ Na, nhân cơ hội châm chọc khiêu khích. ͏ ͏ ͏ ͏

"Ngươi mới phải xong đời, cả nhà các ngươi đều xong đời ý!" ͏ ͏ ͏ ͏

Hạ Na ở trong lòng hét lên. ͏ ͏ ͏ ͏

"Ta không kém đâu nhé? Ta thừa nhận mặt ta có thể không đẹp bằng Giai Tư và Liễu Mộng Vân nhưng ta dễ thương! Nói không chừng Tô Dương thích kiểu như ta!" ͏ ͏ ͏ ͏

"Không thể nào? Không thể nào? Tô Dương sẽ không mù như thế chứ?" ͏ ͏ ͏ ͏

"Tiểu Quạ Đen! Ngươi có ý gì? Có phải ngươi muốn tìm cái chết hay không?" ͏ ͏ ͏ ͏

Đại Tiều Thành, trong phòng làm việc Tô Dương. ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Dương đang ngồi nghe Liễu Mộng Vân báo cáo cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Mấy ngày này ta không có ở đây, làm phiền ngươi rồi! ͏ ͏ ͏ ͏

- Bình thường thôi, ai bảo ta là phó quan của ngươi chứ? ͏ ͏ ͏ ͏

Liễu Mộng Vân suy nghĩ một chút đột nhiên nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Nhưng ngươi đã trở về, có chuyện ta cần xin phép ngươi, ta có thể phải xin nghỉ dài hạn. ͏ ͏ ͏ ͏

- Nghỉ dài hạn làm gì? ͏ ͏ ͏ ͏

- Sau khi ngươi đi, cha ta đã tới Đại Tiều Thành một chuyến! ͏ ͏ ͏ ͏

- Ồ! ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Dương gật đầu: ͏ ͏ ͏ ͏

- Đáng tiếc lúc đó ta không ở đây. ͏ ͏ ͏ ͏

Liễu Mộng Vân lắc đầu: ͏ ͏ ͏ ͏

- Không sao! ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Dương nghi ngờ nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Vậy tại sao phải xin nghỉ? ͏ ͏ ͏ ͏

- Hắn hỏi ta có quan hệ thế nào với ngươi! ͏ ͏ ͏ ͏

- Sau đó thì sao? ͏ ͏ ͏ ͏

Chẳng biết tại sao, Tô Dương mím môi một cái, cảm thấy môi rất khô. ͏ ͏ ͏ ͏

- Ta nói chỉ là quan hệ cấp trên cấp dưới bình thường! ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Dương nhìn Liễu Mộng Vân đang cúi đầu, trong lòng cảm giác khó chịu. ͏ ͏ ͏ ͏

- Thế nên muốn xin nghỉ? ͏ ͏ ͏ ͏

- Hắn nói ta không còn nhỏ nữa, bảo ta trở về... Xem mắt! ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Dương mắt trợn tròn. ͏ ͏ ͏ ͏

Xem mắt! !! ͏ ͏ ͏ ͏

Liễu Mộng Vân muốn đi xem mắt? ͏ ͏ ͏ ͏

Nhưng hắn nghĩ lại, cái này cũng không phải là không thể. Nói thật ra Liễu Mộng Vân còn lớn hơn hắn, gia đình nàng nghĩ đến chuyện này cũng là bình thường. Hơn nữa các đại gia tộc đều chú trọng môn đăng hộ đối, tự do yêu đương tương đối ít thấy. Nghĩ tới đây, Tô Dương cảm giác đặc biệt khó chịu. Hắn nhìn phía Liễu Mộng Vân, đột nhiên chú ý tới, lỗ tai nhỏ xinh đẹp của nàng đang đỏ ửng rồi nhanh chóng biến mất như chưa từng xuất hiện. ͏ ͏ ͏ ͏

Cô nàng này... Dường như đang nói dối! ͏ ͏ ͏ ͏

Nhưng Tô Dương lại không chắc chắn lắm nên hắn trực tiếp liên lạc Băng Nguyệt Tinh Linh. ͏ ͏ ͏ ͏

Băng Nguyệt Tinh Linh nhỏ giọng nói: ͏ ͏ ͏ ͏

"Phụ thân của Mộng Vân chưa từng tới, ngược lại là viết một phong thơ hỏi Liễu Mộng Vân có khỏe hay không." ͏ ͏ ͏ ͏

"Như vậy, chính là nàng nói dối?" ͏ ͏ ͏ ͏

"Hình như là thế, nhưng chuyện này không liên quan đến ta, nàng chưa thương lượng với ta!" ͏ ͏ ͏ ͏

"Ồ!" ͏ ͏ ͏ ͏

Nghe Băng Nguyệt Tinh Linh trả lời, Tô Dương vừa tức giận vừa buồn cười. ͏ ͏ ͏ ͏

Hắn không ngờ Liễu Mộng Vân lại thăm dò mình. Đồng thời, dường như hắn cũng hiểu ra vài chuyện. ͏ ͏ ͏ ͏

Tuy Liễu Mộng Vân thăm dò như thế nhưng hắn cũng không tức giận. Sự thực là vị trí bây giờ của nàng có hơi xấu hổ. Cùng nhau đi tới bây giờ, quan hệ của cả hai đã không còn đơn giản là phó quan cùng cấp trên nữa. Dù tạm thời không có suy nghĩ lập gia đình nhưng hắn cảm thấy mình nên tỏ thái độ rõ ràng. ͏ ͏ ͏ ͏

Chắc là Liễu Mộng Vân cũng hy vọng như vậy. ͏ ͏ ͏ ͏

Nàng là một nữ nhân quả quyết! ͏ ͏ ͏ ͏

Nghĩ tới đây, Tô Dương khẽ nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Muốn xem mắt à? ͏ ͏ ͏ ͏

- Đúng vậy! ͏ ͏ ͏ ͏
Bạn cần đăng nhập để bình luận