Toàn Cầu Hung Thú: Ta Có Vô Số Thần Thoại Cấp Sủng Thú

Chương 826: Ách Vận Thần Nha Cùng Hạ Na Điên Cuồng Đối Lập

Chương 826: Ách Vận Thần Nha Cùng Hạ Na Điên Cuồng Đối Lập

Hạ Na ngạc nhiên nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Ta nhớ rõ mười ngày trước, lúc ta gặp Mặc Y, nàng mới chỉ lớn cỡ vậy! ͏ ͏ ͏ ͏

Hạ Na lấy tay ra dấu, đại khái hai mươi phân. ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Dương qua loa nói lấy lệ: ͏ ͏ ͏ ͏

- Mặc Y đang lớn lên! ͏ ͏ ͏ ͏

- Ồ! ͏ ͏ ͏ ͏

Dù cho biết Tô Dương đang nói cho có lệ, Hạ Na cũng không dám đuổi theo hỏi nhiều. Nhưng vào lúc này, Ách Vận Thần Nha trong cơ thể Hạ Na điên cuồng kêu to. ͏ ͏ ͏ ͏

"Làm sao có khả năng! Làm sao có khả năng! Tại sao nó có thể lớn lên nhanh như vậy? Sủng thú tiềm lực Thần cấp, không phải mỗi người đều phải trưởng thành một cách thong thả sao?" ͏ ͏ ͏ ͏

"An tĩnh một chút, Tiểu Quạ Đen!" ͏ ͏ ͏ ͏

Có Tô Dương ở bên cạnh, Hạ Na không sợ Ách Vận Thần Nha chút nào. ͏ ͏ ͏ ͏

"Sủng thú của Thành Chủ đại nhân mỗi con đều tiềm lực bất phàm, trưởng thành còn cực nhanh, đây chính là nhận thức chung của toàn bộ Vân quốc liên bang chúng ta đó!" ͏ ͏ ͏ ͏

“Nhận thức chung?” ͏ ͏ ͏ ͏

Hạ Na đắc ý nói: ͏ ͏ ͏ ͏

"Đó là đương nhiên, nghe nói là thiên phú bẩm sinh của Thành Chủ đại nhân, những người khác sẽ không học được!" ͏ ͏ ͏ ͏

Ách Vận Thần Nha gào lớn: ͏ ͏ ͏ ͏

"Con nhỏ ngu xuẩn, ngươi đắc ý cái gì? Ôi giời ạ! Trước đây sao ta mắt mù ký kết khế ước với ngươi chứ!" ͏ ͏ ͏ ͏

Hạ Na nghe giọng nói của Ách Vận Thần Nha tràn ngập tuyệt vọng và bất đắc dĩ, một chút cũng không có tự giác thân là ngự chủ, không cảm giác được một tí xấu hổ nào. Nàng ngược lại cười nhạo Ách Vận Thần Nha: ͏ ͏ ͏ ͏

"Bây giờ nói những thứ này đều đã muộn, nhận rõ hiện thực đi nha, Tiểu Quạ Đen! Muốn trách, thì trách mệnh ngươi không tốt!" ͏ ͏ ͏ ͏

"Hạ Na! Ngươi không có cảm giác xấu hổ sao? Ngươi nhìn Tô Dương một chút xem, nhìn nhìn lại ngươi, loại phế vật như ngươi không nên sống trên đời!" ͏ ͏ ͏ ͏

Hạ Na cười haha nói: ͏ ͏ ͏ ͏

"Xấu hổ? Vì sao ta phải cảm thấy xấu hổ?" ͏ ͏ ͏ ͏

"Nếu như người không bằng Thành Chủ đại nhân đều phải xấu hổ tự sát, cả thế giới sợ rằng cũng không còn con người nữa!" ͏ ͏ ͏ ͏

Không đợi Ách Vận Thần Nha đáp lại, Hạ Na lại tiếp tục nói: ͏ ͏ ͏ ͏

"Nói ta không bằng Thành Chủ Đại Nhân, chẳng lẽ ngươi có thể so với Băng Nguyệt Tinh Linh của Liễu phó quan sao? Có thể so với Huyết Ly tỷ sao? Ngươi cũng là một phế vật, sao ngươi không đi chết đi?" ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Dương cũng không biết, bởi vì Mặc Y xuất hiện, Hạ Na lại bắt đầu điên cuồng choảng nhau với Ách Vận Thần Nha. Hắn nhìn thấy ánh mắt của hai người Liễu Mộng Vân và Giai Tư, cùng bị Mặc Y hấp dẫn. ͏ ͏ ͏ ͏

Đôi mắt xinh đẹp của Giai Tư, nhìn chòng chọc vào Mặc Y: ͏ ͏ ͏ ͏

- Mặc Y đây là đến Bạch Kim cấp rồi à? ͏ ͏ ͏ ͏

- Ừ! ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Dương không muốn nhiều lời liên quan tới chuyện của Mặc Y. ͏ ͏ ͏ ͏

- Chúng ta ăn cơm đi! ͏ ͏ ͏ ͏

Ở trên bàn cơm, Giai Tư ăn không biết mùi vị. ͏ ͏ ͏ ͏

Ánh mắt của nàng thỉnh thoảng lại liếc nhìn Mặc Y ở bên cạnh Tô Dương, đang ngồi trên ghế cao ăn cơm. Cũng hết cách, Sủng thú này của Tô Dương lớn lên quá nhanh, hoàn toàn lật đổ tưởng tượng của Giai Tư. ͏ ͏ ͏ ͏

Giai Tư lại không nhịn được liếc mắt nhìn Mặc Y, kết quả bị Mặc Y hung hăng trừng mắt lại. Trong những người bên cạnh Tô Dương, Mặc Y cũng chỉ có hơi gần gũi với Liễu Mộng Vân hơn một chút. ͏ ͏ ͏ ͏

- Giai Tư! ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Dương đột nhiên mở miệng nói. ͏ ͏ ͏ ͏

- Có. ͏ ͏ ͏ ͏

- Ngày mai chúng ta tới Đông Nam quân bộ một chuyến, mệnh lệnh bên tổng quân bộ kia có thể sắp có! ͏ ͏ ͏ ͏

- Được rồi! ͏ ͏ ͏ ͏

Nghĩ tới đây, trong lòng Giai Tư có chút thấp thỏm. ͏ ͏ ͏ ͏

Tuy Tổng quân bộ liên bang Vân quốc sẽ để ý tới đề nghị của Tô Dương và Đông Nam quân bộ, nhưng mọi việc đều có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Chuyện liên quan tới tương lai của nàng, nàng không thể không lo lắng. ͏ ͏ ͏ ͏

Đúng lúc này, Liễu Mộng Vân đột nhiên mở miệng nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Thành Chủ đại nhân, giúp đỡ Giai Tư một chút! ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Dương kinh ngạc nhìn Liễu Mộng Vân, rồi nghiêm túc gật đầu. Nếu như Liễu Mộng Vân nói vậy, dù tổng quân bộ bên kia có thành kiến, hắn cũng sẽ hết sức tranh thủ. ͏ ͏ ͏ ͏

Trên bầu trời gần Đại Tiều Thành, Tô Dương và Liễu Mộng Vân ngồi trên lưng Thiên Vân Lưu Phong Hạc, thật giống như chỉ có hai người bọn họ giữa đất trời. ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Dương tò mò hỏi Liễu Mộng Vân: ͏ ͏ ͏ ͏

- Giai Tư bỏ thuốc mê ngươi hay gì? ͏ ͏ ͏ ͏

Liễu Mộng Vân hỏi ngược lại: ͏ ͏ ͏ ͏

- Ngươi không muốn nàng ở lại sao? ͏ ͏ ͏ ͏

- Nói như thế nào đây? Chuyện tấn công Vân quốc liên bang, nàng ấy có trách nhiệm, nhưng không phải do nàng ấy làm chủ, giữ lại nàng ta chẳng qua là cảm thấy thiên phú như thế, không nên bỏ phế! ͏ ͏ ͏ ͏

Thái độ của Tô Dương với Giai Tư thật ra không khác lắm với Địa Ngục Huyết Đằng Hoa lúc đầu. Hắn cho tới bây giờ đều là người theo chủ nghĩa thực dụng. ͏ ͏ ͏ ͏

- Ngươi thì sao? Gần đây ngươi qua lại với Giai Tư rất tốt mà? Ta cũng không tin tưởng ngươi là người thiện tâm dễ dàng thay đổi. ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Dương ấn tượng sâu sắc với tính cách của Liễu Mộng Vân. Nàng cũng không phải loại con gái thiện lương, không não. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạn cần đăng nhập để bình luận