Toàn Cầu Hung Thú: Ta Có Vô Số Thần Thoại Cấp Sủng Thú

Chương 211: Không Có Tiến Triển

Chương 211: Không Có Tiến Triển

Cao Viễn chìa tay về phía Tô Dương. ͏ ͏ ͏ ͏

- Nếu như không có ngươi, không biết chúng ta còn phải tìm bao lâu. ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Dương nắm lấy tay Cao Viễn: ͏ ͏ ͏ ͏

- Chuyện nên làm mà, lần này chúng ta tới đây cũng là vì điều này! ͏ ͏ ͏ ͏

Hai vợ chồng già trong nhà nhanh chóng được cứu tỉnh, Vu Tú Tuệ được đưa thẳng tới bệnh viện. ͏ ͏ ͏ ͏

Đương nhiên Nam Dư Thành sẽ phụ trách xử lý những việc còn lại. ͏ ͏ ͏ ͏

“Đinh! Chúc mừng kí chủ thành công bắt được thành viên của Thú Thần Giáo ở Nam Dư Thành!” ͏ ͏ ͏ ͏

“Đinh! Nhiệm vụ hoàn thành, kí chủ có thể nâng một cấp thiên phú của sủng thú bất kỳ!” ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Dương chọn thiên phú tinh thần kháng tính của Đại Địa Bạo Hùng. ͏ ͏ ͏ ͏

Hôm nay hắn phát hiện ra tinh thần kháng tính thật sự rất hữu ích. ͏ ͏ ͏ ͏

Nếu như không có tinh thần kháng tính, có thể hôm nay hắn đã bị khống chế. ͏ ͏ ͏ ͏

“Đinh! Thiên phú tinh thần kháng tính Hi hữu cấp của sủng thú Đại Địa Bạo Hùng của ngươi, đã được tăng lên Tuyệt thế cấp!” ͏ ͏ ͏ ͏

Cho đến tận bây giờ, Tô Dương vẫn lấy bảo vệ mạng sống là chính. ͏ ͏ ͏ ͏

Chỉ cần sống sót thì mới có đường ra. ͏ ͏ ͏ ͏

Chỉ có sống sót thì mới có hy vọng. ͏ ͏ ͏ ͏

Sau khi về nhà trọ thay quân phục, Tô Dương dẫn người trở lại nhà khách. ͏ ͏ ͏ ͏

Trần Khắc hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏

- Đội trưởng, vậy là xong rồi sao? ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Dương hỏi ngược lại: ͏ ͏ ͏ ͏

- Đương nhiên là xong rồi, ngươi còn muốn cái gì nữa? ͏ ͏ ͏ ͏

- Cảm giác như chúng ta đến đây và không làm gì cả! ͏ ͏ ͏ ͏

Từ Cửu Thiên buồn rầu nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Giống như đi dạo phố với đội trưởng cả một buổi! ͏ ͏ ͏ ͏

- Đi dạo phố? Đi dạo phố không tốt sao? ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Dương thấp giọng nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Có người nào không muốn đi dạo phố mỗi ngày? ͏ ͏ ͏ ͏

- Đúng vậy! Có ai mà không muốn đi dạo phố mỗi ngày đâu? Ai muốn ngày nào cũng liều mạng chứ? ͏ ͏ ͏ ͏

Lưu Đức Dung nhỏ giọng nói. ͏ ͏ ͏ ͏

- Nhưng mà nhiệm vụ đã hoàn thành, bây giờ chúng ta có thể thả lỏng! ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Dương nhìn sắc trời một chút, thật ra vẫn còn sớm, mới có ba giờ chiều: ͏ ͏ ͏ ͏

- Hiện tại nhiệm vụ đã hoàn thành, các ngươi muốn đi dạo phố thì đi đi, nhớ là tập trung lúc bảy giờ, thành chủ nói sẽ mời chúng ta ăn tối. ͏ ͏ ͏ ͏

- Vâng! ͏ ͏ ͏ ͏

Đám thuộc hạ của Tô Dương tản ra như chim muông. ͏ ͏ ͏ ͏

Lúc dùng bữa tối, Tô Dương mới biết tình hình thẩm vấn hai thành viên của Thú Thần Giáo. ͏ ͏ ͏ ͏

Cao Viễn bất đắc dĩ nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Chúng ta không lấy được bất kỳ tin tức hữu ích nào, trí nhớ của bọn họ đã bị động tay động chân! ͏ ͏ ͏ ͏

- Vậy thì phiền phức! ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Dương cũng không am hiểu về phương diện ký ức. ͏ ͏ ͏ ͏

- Thật ra ở Xương Vũ Thành có cao thủ am hiểu lĩnh vực này! ͏ ͏ ͏ ͏

Cao Viễn nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Chúng ta sẽ thử lại lần nữa, nếu thật sự không thể giải quyết được, ta xin nhờ Tô Thiếu tá áp giải bọn họ tới Xương Vũ Thành. ͏ ͏ ͏ ͏

- Được! ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Dương không từ chối. ͏ ͏ ͏ ͏

Nếu báo chuyện này lên trên thì nhiệm vụ này cũng gần như là của bọn họ. ͏ ͏ ͏ ͏

Ai bảo bọn họ tiện đường? ͏ ͏ ͏ ͏

- Ta sẽ lập tức phái người báo tình huống ở đây lên trên, cũng mất mười ba ngày! ͏ ͏ ͏ ͏

Cao Viễn nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Trước khi chuyến tàu Nhuyễn Trùng tiếp theo đến đây, nếu chúng ta vẫn không có tiến triển gì thì các ngươi hãy dẫn bọn hắn về. ͏ ͏ ͏ ͏

- Được! ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Dương đồng ý ở lại Nam Dư Thành thêm mấy ngày. ͏ ͏ ͏ ͏

Hầu như xung quanh các khu căn cứ của con người đều là hung thú. ͏ ͏ ͏ ͏

Trở về Xương Vũ Thành giết hung thủ hay ở nơi này giết hung thú, không có gì khác biệt. ͏ ͏ ͏ ͏

Nói chuyện này với bốn thành viên trong tiểu đội, bọn họ cũng không có ý kiến. ͏ ͏ ͏ ͏

Một ngày sau khi bắt được giáo đồ của Thú Thần Giáo, Tô Dương đã lấy được bản đồ phân bố hung thú gần Nam Dư Thành từ quân bộ. ͏ ͏ ͏ ͏

Không có gì quan trọng hơn việc tăng thực lực lên. ͏ ͏ ͏ ͏

Bây giờ Bạo Phong Chi Ưng, Đại Địa Bạo Hùng, Địa Ngục Huyết Đằng Hoa đều đã lên Hoàng Kim thượng phẩm. ͏ ͏ ͏ ͏

Chỉ có Thất Thải Mê Huyễn Điệp còn ở Hoàng Kim trung phẩm, điều này khiến Tô Dương có chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế mức nhẹ nhìn thấy chướng mắt. ͏ ͏ ͏ ͏

Mười hai ngày sau, tám vị Ngự Thú sư tụ tập tại một tòa nhà đổ nát ở khu dân nghèo trong Nam Dư Thành. ͏ ͏ ͏ ͏

Trên mặt đất ở bên cạnh bọn họ có một đôi vợ chồng và một đứa trẻ bảy tám tuổi đang nằm. ͏ ͏ ͏ ͏

Trong số tám vị Ngự Thú sư có một người đàn ông cao gần 1m9, mặc áo choàng đen lên tiếng hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏

- Các ngươi đã thăm dò được nơi giam giữ Hà Lộc và Bạch Hưng Tư chưa? ͏ ͏ ͏ ͏

Một Hoàng Kim cấp Ngự Thú sư khom người nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Giáo Chủ Đại Nhân, đã thăm dò rồi, hai người bọn họ bị giam ở địa lao trong quân bộ! ͏ ͏ ͏ ͏

- Canh phòng như thế nào? ͏ ͏ ͏ ͏

- Hơi phiền phức, gần đây thành chủ Cao Viễn của Nam Dư Thành vẫn ở trong quân bộ! ͏ ͏ ͏ ͏

- Cao Viễn? ͏ ͏ ͏ ͏

Vị Hắc Bào Chủ Giáo thấp giọng nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Có lẽ ta phải ra tay, nhưng một khi ta tự mình ra tay, e rằng Thú Thần Giáo chúng ta sẽ lập tức khiến Tây Nam quân bộ cảnh giác! ͏ ͏ ͏ ͏

- Nhưng Hà Lộc và Bạch Hưng Tư đều biết chuyện của chúng ta... Nếu bọn họ lấy lại được trí nhớ, chúng ta sẽ gặp rắc rối. ͏ ͏ ͏ ͏

- Hai tên ăn hại này! ͏ ͏ ͏ ͏
Bạn cần đăng nhập để bình luận