Toàn Cầu Hung Thú: Ta Có Vô Số Thần Thoại Cấp Sủng Thú

Chương 664: Là Ta Muốn Lưu Lại

Chương 664: Là Ta Muốn Lưu Lại

Lưu Vân hắn coi như quân hàm cao hơn bọn họ, cũng không dám thực sự làm mất lòng bọn họ. Tô Dương khoát vai Lưu Vân cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Vậy là tốt rồi, buổi tối ta mời ngươi uống nước trái cây, thuận tiện mang ngươi đi ăn hải sản. ͏ ͏ ͏ ͏

Lưu Vân có chút dở khóc dở cười: ͏ ͏ ͏ ͏

- Ngươi mời ta uống nước trái cây? ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Dương như cười như không nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Nước ép hoa quả do chính tay Liễu phó quan làm, ngươi coi thường sao? ͏ ͏ ͏ ͏

- Thật ra ta rất thích uống nước trái cây! ͏ ͏ ͏ ͏

Liễu Mộng Vân nguyện ý lưu lại. Tâm tình Tô Dương thật tốt. Còn vui hơn lúc đạt được Song Sinh Chi Tử. Hắn tự mình lái xe, nói là muốn đưa Lưu Vân đi nhà khách. ͏ ͏ ͏ ͏

Ngồi trở lại phòng làm việc không lâu thì Liễu Mộng Vân nghe được một loạt tiếng bước chân. Nàng ngẩng đầu, phát hiện là Tịch Dao. Tịch Dao đã là khách quen của nàng, lúc thi hành nhiệm vụ cũng không dám cản trở nàng. ͏ ͏ ͏ ͏

- Liễu tỷ tỷ, ngươi đoán xem ta tới đây làm gì? ͏ ͏ ͏ ͏

Từ sau khi Đại Tiều Thành được giải phong, xưng hô của Tịch Dao đối với Liễu Mộng Vân cũng có chút cải biến. Rõ ràng Liễu Mộng Vân chỉ lớn hơn Tịch Dao nửa tháng. ͏ ͏ ͏ ͏

Liễu Mộng Vân miễg cưỡng trả lời nàng: ͏ ͏ ͏ ͏

- Đưa trái cây? ͏ ͏ ͏ ͏

- Ta đương nhiên là tới chúc mừng ngươi! ͏ ͏ ͏ ͏

- Chúc mừng ta trở thành thiếu tá? ͏ ͏ ͏ ͏

- Đúng vậy, chúc mừng ngươi lên chức! ͏ ͏ ͏ ͏

Tịch Dao gật đầu, đem một rổ hoa quả đặt lên bàn làm việc của Liễu Mộng Vân. ͏ ͏ ͏ ͏

- Nghe nói ngươi cũng bị điều đến Chương Hải Thành, sau này ta phải đến Chương Hải Thành mới có thể gặp ngươi. ͏ ͏ ͏ ͏

- Ai nói cho ngươi biết chuyện này? ͏ ͏ ͏ ͏

- Đương nhiên là người của Trân Bảo Các nói cho ta biết. Tin tức này ở Chương Hải Thành, cũng không phải bí mật gì. ͏ ͏ ͏ ͏

Tịch Dao cười nói. ͏ ͏ ͏ ͏

- Ta biết mà, Liễu tỷ tỷ tuyệt đối không có khả năng làm phó quan cả đời, lấy thiên phú cùng thực lực của ngươi, đã định trước sẽ trở thành một cường giả, nói không chừng sau này ngươi còn có thể trở thành một nữ tướng quân lưu danh thiên cổ, nữ tướng quân ở Vân quốc liên bang rất ít. ͏ ͏ ͏ ͏

- Ngay cả gia gia ta đều tiếc hận, nói cao tầng Trân Bảo Các ở Tây Nam quân bộ có mắt không tròng, lại thả ngươi đi. ͏ ͏ ͏ ͏

Tịch Dao bất đắc dĩ nói. ͏ ͏ ͏ ͏

- Không biết đến bao giờ ta mới được giống ngươi? Vốn ta xin được điều đến Đại Tiều Thành là muốn đổi hoàn cảnh, chuyên tâm đề cao sức chiến đấu, kết quả vừa tới không bao lâu, Hung thú phụ cận Đại Tiều Thành liền biến mất. ͏ ͏ ͏ ͏

Có thể được Tịch trưởng lão của Trân Bảo Các khẳng định, trong lòng Liễu Mộng Vân vẫn là có chút cao hứng. ͏ ͏ ͏ ͏

- Ta có thể phải để cho ngươi thất vọng rồi! ͏ ͏ ͏ ͏

Tịch Dao nghi ngờ nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Thất vọng cái gì? ͏ ͏ ͏ ͏

- Vừa rồi Lưu Vân thượng tá của Đông Nam quân bộ đã tới, hắn mang đến quân lệnh, nói muốn điều nhiệm ta đến Đông Nam quân bộ, nhưng ta đã từ chối. ͏ ͏ ͏ ͏

- Cái gì? Ngươi từ chối ͏ ͏ ͏ ͏

Tịch Dao kinh ngạc nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Chẳng lẽ ngươi có nơi tốt hơn để đi sao? ͏ ͏ ͏ ͏

- Không có! ͏ ͏ ͏ ͏

Tịch Dao đột nhiên nghĩ đến một loại khả năng! ͏ ͏ ͏ ͏

- Ngươi không phải muốn tiếp tục làm phó quan chứ? ͏ ͏ ͏ ͏

Liễu Mộng Vân hỏi ngược lại: ͏ ͏ ͏ ͏

- Vì sao không được? ͏ ͏ ͏ ͏

- Là Tô Thành chủ không muốn thả ngươi đi? ͏ ͏ ͏ ͏

- Không phải! ͏ ͏ ͏ ͏

Liễu Mộng Vân lắc đầu, ͏ ͏ ͏ ͏

- Thành chủ đại nhân nguyện ý, là ta muốn lưu lại. ͏ ͏ ͏ ͏

- Vì sao? Có thể nói cho ta biết nguyên nhân không? ͏ ͏ ͏ ͏

- Thành chủ đại nhân cần ta! ͏ ͏ ͏ ͏

Hai tay Tịch Dao khẽ vuốt mái tóc dài xinh đẹp, có chút khó hiểu suy nghĩ của Liễu Mộng Vân. Nàng đột nhiên hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏

- Liễu tỷ tỷ, ngươi không phải là thích Tô Thành chủ rồi chứ? ͏ ͏ ͏ ͏

Liễu Mộng Vân ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Tịch Dao: ͏ ͏ ͏ ͏

- Có một số việc nói không rõ, nhưng ta biết, ta thích hợp ở lại bên người Thành chủ đại nhân hơn. ͏ ͏ ͏ ͏

Tịch Dao nhỏ giọng nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Có gì mà không nói được chứ? Ngươi nói xem, cái ta không thiếu nhất chính là thời gian! ͏ ͏ ͏ ͏

Rất nhiều nữ nhân, trời sinh liền thích nhiều chuyện. Tịch Dao cũng không ngoại lệ. ͏ ͏ ͏ ͏

- Ngươi có thời gian, nhưng ta thì không! ͏ ͏ ͏ ͏

Ngữ khí Liễu Mộng Vân đột nhiên chuyển lạnh. ͏ ͏ ͏ ͏

- Hơn nữa, ta cũng không cần phải giải thích cho ngươi! ͏ ͏ ͏ ͏

- Được rồi! ͏ ͏ ͏ ͏

Ở chung lâu như vậy Tịch Dao đã sớm quen với tính khí của Liễu Mộng Vân. Tính cách băng lãnh, làm việc nghiêm túc, tốc độ… lật mặt cũng rất nhanh ͏ ͏ ͏ ͏

Ngày hôm nay có thể nói chuyện phiếm lâu như vậy, đã là rất nể mặt cho Tịch Dao. Tịch Dao phỏng chừng đã chạm phải điểm nhạy cảm của Liễu Mộng Vân rồi. ͏ ͏ ͏ ͏

- Ta đi đây! ͏ ͏ ͏ ͏

- Ừm! ͏ ͏ ͏ ͏

Tịch Dao nhanh chân rời khỏi đại lâu Phủ Thành chủ. Nàng luôn cảm thấy, nàng lại lấy được một tin tình báo mới. ͏ ͏ ͏ ͏

Ngày thứ hai, cửa tây Đại Tiều Thành, tâm tình Tô Dương sung sướng, có loại kích động muốn huýt sáo. Lưu Vân thì sầu mi khổ kiểm, suy tư lúc trở về nên phục mệnh như thế nào. Chờ Tiền tướng quân biết chuyện này, tâm tình của hắn phỏng chừng sẽ không quá tốt. ͏ ͏ ͏ ͏

- Lưu thượng tá, ngươi cứ thả lỏng đi! ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Dương nói rằng. ͏ ͏ ͏ ͏

- Nếu để cho người khác nhìn đến bộ dáng hiện tại của ngươi, sẽ tưởng rằng ta ngược đãi ngươi đó. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạn cần đăng nhập để bình luận