Toàn Cầu Hung Thú: Ta Có Vô Số Thần Thoại Cấp Sủng Thú

Chương 187: Cuộc Chiến Kết Thúc

Chương 187: Cuộc Chiến Kết Thúc

Lúc đàn hung thú cuối cùng rời đi, rất nhiều Ngự Thú sư Hoàng kim cấp ngã ra hết. ͏ ͏ ͏ ͏

Trận chiến đấu này bên liều mạng lợi hại nhất là Ngự Thú sư Hoàng kim cấp, tỉ lệ chết trận cao nhất cũng là Ngự Thú sư Hoàng kim cấp. ͏ ͏ ͏ ͏

Đàn Nham Khải Cự Tê và Hắc Kim khôi giáp chu đi ngang qua Đồng Gia Thành sức uy hiếp thực sự quá lớn! ͏ ͏ ͏ ͏

Nếu như không có bốn vị Ngự Thú sư Bạch kim cấp từ tiểu đội khẩn cấp, trên trăm Ngự Thú sư Hoàng kim cấp, Đồng Gia Thành ngày hôm nay tất bị phá! ͏ ͏ ͏ ͏

- Mọi người cực khổ rồi. Từng nhóm Ngự Thú sư Bạch ngân cấp nghỉ ngơi, thu tinh hạch trước. Ngự Thú sư Hoàng kim cấp toàn bộ nghỉ ngơi. Tiểu đội điều tra, điều tra tình hình xung quanh Đồng Gia Thành hai mươi tư giờ. Chú ý an toàn! ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Dương liếc mắt nhìn Chúc Hiểu Sương. Chúc Hiểu Sương gật đầu với hắn: ͏ ͏ ͏ ͏

- Thu Địa Ngục Huyết Đằng Hoa đi. Đi nghỉ ngơi! ͏ ͏ ͏ ͏

- Các ngươi thì sao? ͏ ͏ ͏ ͏

Năm vị Ngự Thú sư Bạch kim cấp cũng không nhúc nhích. ͏ ͏ ͏ ͏

- Chúng ta còn có thể chống đỡ được. Nghỉ tại tường thành luôn! ͏ ͏ ͏ ͏

Chúc Hiểu Sương cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Mục thành chủ mang cả lều lên cho chúng ta rồi! ͏ ͏ ͏ ͏

Mục Nguyên Khải dùng sắc mặt tái nhợt cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Lều ngủ sang trọng vô cùng! ͏ ͏ ͏ ͏

Thân Nham cười mắng: ͏ ͏ ͏ ͏

- Cút đi, Sủng thú Bạch kim cấp của lão tử cũng chết mất một con rồi! ͏ ͏ ͏ ͏

Mục Nguyên Khải vươn ba ngón tay, miễn cưỡng cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Ta chết ba con! ͏ ͏ ͏ ͏

Hắn cười còn khó coi hơn so với khóc. ͏ ͏ ͏ ͏

Trận chiến phòng thủ này, hắn tuyệt là người xung phong trước nhất. ͏ ͏ ͏ ͏

“...” ͏ ͏ ͏ ͏

Ngay lúc Tô Dương định thu Địa Ngục Huyết Đằng Hoa, hắn nghe được gợi ý của hệ thống: ͏ ͏ ͏ ͏

“Đinh! Địa Ngục Huyết Đằng Hoa của ngươi thăng cấp đến Hoàng Kim thượng phẩm!” ͏ ͏ ͏ ͏

Địa Ngục Huyết Đằng Hoa không ngừng thôn phệ phân bụi cây, đẳng cấp lần nữa đề thăng. ͏ ͏ ͏ ͏

Lại nói tiếp, đẳng cấp Địa Ngục Huyết Đằng Hoa... Ít nhất... Có thể lại tăng lên một cấp. ͏ ͏ ͏ ͏

Nhưng nó luôn bị cướp quái! ͏ ͏ ͏ ͏

Lúc nó đang phối hợp tác chiến, thường thường hung thú mới vừa bị nó buộc chặt lại. Nhóm Ngự thú sư Hoàng kim cấp bên cạnh bắt đầu công kích mấy hung thú bị vây khốn kia! ͏ ͏ ͏ ͏

Rất nhiều hung thú căn bản không phải nó giết chết! ͏ ͏ ͏ ͏

- Từ ca, ngươi làm sao vậy? ͏ ͏ ͏ ͏

Dưới tường thành, Tô Dương đi ở cuối cùng. Từ Cửu Thiên khập khễnh đi ở trước mặt hắn. ͏ ͏ ͏ ͏

- Bị thương rồi sao? ͏ ͏ ͏ ͏

Từ Cửu Thiên gật đầu. ͏ ͏ ͏ ͏

- Không đến y viện à? ͏ ͏ ͏ ͏

- Ngày hôm nay không đi, tạm thời nhịn một chút. Hôm nay ở y viện chắc cũng bề bộn nhiều việc. Ta có mang theo một ít thuốc chữa thương, tự mình đắp là được rồi! ͏ ͏ ͏ ͏

- Nhịn không được thì nói với ta một tiếng! ͏ ͏ ͏ ͏

- Không sao! ͏ ͏ ͏ ͏

Dưới tường thành, lỗ hổng đã được sửa chữa xong. Từng chiếc từng chiếc xe quân dụng đến đón nhóm Tô Dương. ͏ ͏ ͏ ͏

- Cực khổ rồi! ͏ ͏ ͏ ͏

- Các ngươi cực khổ rồi! ͏ ͏ ͏ ͏

- Cảm ơn! ͏ ͏ ͏ ͏

“...” ͏ ͏ ͏ ͏

Đám binh sĩ Đồng Gia Thành, đỡ nhóm Ngự Thú sư thuộc tiểu đội khẩn cấp lên xe. Dọc đường đi lái xe rất ổn. ͏ ͏ ͏ ͏

Lúc tới, thùng xe có chút chen chúc. ͏ ͏ ͏ ͏

Lúc trở về, nhiều người lên xe nhưng vẫn có chút trống trải. Có vài người chết rồi, có vài người vào y viện. ͏ ͏ ͏ ͏

Ánh lửa lóe lên, có người đốt một điếu thuốc. ͏ ͏ ͏ ͏

- Hút một điếu không? ͏ ͏ ͏ ͏

- Không cần, cảm ơn! ͏ ͏ ͏ ͏

- Không hút thuốc lá là tốt, không hút thuốc lá là tốt! ͏ ͏ ͏ ͏

Cái vị Ngự Thú sư tiểu đội số bảy kia lật cả người, lộ cả thân thể ra thùng xe. ͏ ͏ ͏ ͏

- Vừa rồi ta thấy ngươi đẩy ra hơn mười đầu Nham Khải Cự Tê, lúc ấy cảm giác ngươi đẹp trai ngây người! ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Dương trịnh trọng đáp lại nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Ta không thích nam! ͏ ͏ ͏ ͏

- Khụ khụ… ͏ ͏ ͏ ͏

Người nọ bắt đầu ho kịch liệt. ͏ ͏ ͏ ͏

Những người còn lại trong xe cũng cười phá lên. Có điều, tiếng cười cũng không duy trì được bao lâu. ͏ ͏ ͏ ͏

Lúc xe quân dụng tới nơi, Tô Dương muốn đứng dậy, lại đột nhiên phát hiện tứ chi vô lực, cảm giác mệt mỏi mãnh liệt trong nháy mắt đánh tới. ͏ ͏ ͏ ͏

Dường như khí lực toàn thân đều bị rút sạch! ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Dương nhớ tới lúc vừa rồi sử dụng sức mạnh bạo phát. ͏ ͏ ͏ ͏

Sức mạnh của hắn bạo phát còn duy trì trong một khoảng thời gian rất lâu. Nhưng con người luôn có giới hạn. Giữ lâu bao nhiêu thì cũng sẽ có khoảng thời gian suy yếu bấy lâu. ͏ ͏ ͏ ͏

Trên người hắn ướt nhẹp, đều là máu khô, áo quần cả người không đủ che thân, cực kỳ khó chịu. ͏ ͏ ͏ ͏

Cửa thùng xe bị mở ra, một thành viên tiểu đội khẩn cấp còn có thể nhúc nhích thể hiện, ngay lập tức nhảy xuống. Nhưng hắn còn chưa đứng vững đã ngã dúi dụi. ͏ ͏ ͏ ͏

- Nhanh, đỡ bọn họ lên! ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Dương chứng kiến hai nữ nhân cường tráng lên thùng xe, đỡ hắn xuống. ͏ ͏ ͏ ͏

- Làm sao vậy? Hết sức rồi? ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Dương gật đầu: ͏ ͏ ͏ ͏

- Đúng vậy! ͏ ͏ ͏ ͏

- Muốn tắm không? ͏ ͏ ͏ ͏

Một nữ nhân hô. ͏ ͏ ͏ ͏

- Làm sao tắm được? ͏ ͏ ͏ ͏

- Chúng ta có thể giúp một tay! ͏ ͏ ͏ ͏

- À… ta không muốn tắm! ͏ ͏ ͏ ͏

- Cái đó… Tìm nam cho ngươi cũng được. Có điều đám đàn ông chân tay vụng về… ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Dương kiên trì nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Nam! ͏ ͏ ͏ ͏

Rất nhanh, hai vị binh sĩ nhấc Tô Dương lên. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạn cần đăng nhập để bình luận