Toàn Cầu Hung Thú: Ta Có Vô Số Thần Thoại Cấp Sủng Thú

Chương 841: Rốt Cục Có Ngươi Chịu Ca Ca, Ta Phải Vui Mới Đúng

Chương 841: Rốt Cục Có Ngươi Chịu Ca Ca, Ta Phải Vui Mới Đúng

Tô Tiểu Tiểu chỉ giận trong một giây lại hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏

- Ca ca, ngươi trở về lúc nào? ͏ ͏ ͏ ͏

- Vừa trở về! ͏ ͏ ͏ ͏

- Lần này trở về, có đi nữa không? ͏ ͏ ͏ ͏

- Đi! ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Dương đắc ý nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Nói cho ngươi biết một cái tin tốt, ca ca ngươi bây giờ là tướng quân! ͏ ͏ ͏ ͏

- Cái gì! ͏ ͏ ͏ ͏

Tiểu Tiểu vẻ mặt khiếp sợ, đôi mắt to xinh đẹp trợn tròn: ͏ ͏ ͏ ͏

- Ca ca, ngươi không gạt ta chứ? ͏ ͏ ͏ ͏

- Ta có gạt ngươi bao giờ chưa? ͏ ͏ ͏ ͏

- Thật chứ? ͏ ͏ ͏ ͏

- Đương nhiên là thật! ͏ ͏ ͏ ͏

- Thật tốt quá! Thật tốt quá! ͏ ͏ ͏ ͏

Tiểu Tiểu nhảy nhót nót: ͏ ͏ ͏ ͏

- Đây chẳng phải là nói, ta về sau có thể xưng bá ở Xương Võ Thành sao? ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Dương cảnh cáo nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Cẩn thận bị Tần tướng quân bắt được, chặt chân ngươi! ͏ ͏ ͏ ͏

- Ca ca, ngươi nhẫn tâm sao? ͏ ͏ ͏ ͏

- Đương nhiên không đành lòng! ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Dương trả lời: ͏ ͏ ͏ ͏

- Nếu như chân của ngươi bị đánh gãy, ta sẽ đi kiếm danh y, chữa cho tốt, sẽ không để ngươi tàn tật suốt đời. ͏ ͏ ͏ ͏

- Ngươi có phải ca ca ruột của ta không vậy? ͏ ͏ ͏ ͏

Tiểu Tiểu có hơi hoài nghi nhân sinh! ͏ ͏ ͏ ͏

Trên bàn cơm, Trương Tú Như không ngừng gắp thức ăn cho Liễu Mộng Vân, làm cho Tiểu Tiểu không hiểu ra sao, đợi đến khi Liễu Mộng Vân rời khỏi, Trương Tú Như mới nói cho Tiểu Tiểu quan hệ giữa Tô Dương và Liễu Mộng Vân. ͏ ͏ ͏ ͏

Tiểu Tiểu hiếu kỳ nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Ca ca, ngươi cùng Mộng Vân tỷ có tiến triển? ͏ ͏ ͏ ͏

- Đúng vậy! ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Dương cười hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏

- Sao, vui không? ͏ ͏ ͏ ͏

- Vui! ͏ ͏ ͏ ͏

Biểu tình của Tiểu Tiểu nhìn không giống như đang vui. ͏ ͏ ͏ ͏

- Ta ngược lại cảm thấy ngươi thật giống như rất muốn khóc? Làm sao vậy? Có chị dâu không tốt sao? ͏ ͏ ͏ ͏

- Không biết! ͏ ͏ ͏ ͏

Tiêu Tiểu khẽ nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Ta cảm thấy, ta hẳn là vui vẻ mới đúng, dù sao rốt cuộc có nữ nhân bằng lòng muốn ca ca, nhưng ta vẫn thấy hơi khó chịu! ͏ ͏ ͏ ͏

Rốt cuộc có nữ nhân bằng lòng muốn mình? ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Dương cảm giác mình cũng đâu có kém như vậy? ͏ ͏ ͏ ͏

Hắn xoa đầu Tô Tiểu Tiểu nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Không có việc gì, nhất định là ngươi luyến tiếc ca ca. ͏ ͏ ͏ ͏

- Ai luyến tiếc ngươi? Chỉ là có hơi không quen, về sau sẽ thích ứng! ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Dương đùa với Tô Tiểu Tiểu hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏

- Tiểu Tiểu cũng là đại cô nương rồi, có người trong lòng rồi sao? ͏ ͏ ͏ ͏

- Có cũng không liên quan tới ngươi! ͏ ͏ ͏ ͏

- Nói cho ca ca, ca ca có thể giúp ngươi tới cửa cầu hôn! ͏ ͏ ͏ ͏

Thời gian nhoáng cái đã qua, Tô Tiểu Tiểu cũng trưởng thành rồi. Mười lăm, mười sáu tuổi, cũng đã đến tuổi yêu đương lập gia đình. Tô Dương ngẫm lại, trong lòng thật là có chút cảm giác khó chịu. Dù sao cũng là cải trắng nhà mình! ͏ ͏ ͏ ͏

- Hay là thôi đi! Chờ ngươi kết hôn trước rồi tính! ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Tiểu Tiểu nói, hơi không kiên nhẫn chạy lên lầu. ͏ ͏ ͏ ͏

Buổi tối, Tô Dương mang theo Liễu Mộng Vân tham gia dạ yến do Tần tướng quân cử hành. ͏ ͏ ͏ ͏

Trong yến hội, Tô Dương tuyệt đối là nhân vật chính. Tô Dương gặp được đám người Mã Văn Hồng, cùng với Chúc Hiểu Sương, Sử Hữu, Hách Nhân, cả nhóm Khúc Phi của tổ hành động đặc biệt thuộc Đại Đội Khẩn Cấp. Đều là lão bằng hữu, Tô Dương nhìn thấy bọn họ cũng thật cao hứng. ͏ ͏ ͏ ͏

- Đúng rồi, Diêu đại đội trưởng đâu? ͏ ͏ ͏ ͏

Mã Văn Hồng nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Diêu đại đội đi chấp hành nhiệm vụ, vẫn chưa về! ͏ ͏ ͏ ͏

- Ồ! ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Dương gật đầu. ͏ ͏ ͏ ͏

- Không nghĩ tới, mấy tháng không thấy, ta lại phải gọi ngươi là Tô tướng quân! ͏ ͏ ͏ ͏

Mã Văn Hồng cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Hy vọng lần sau lúc gặp mặt, ngươi lại cho ta kinh hách lần nữa! ͏ ͏ ͏ ͏

- Ta sẽ tận lực tranh thủ! ͏ ͏ ͏ ͏

Rất nhiều người mời rượu Tô Dương, Tô Dương ai đến cũng không cự tuyệt. ͏ ͏ ͏ ͏

Hiện tại ở trong cơ thể hắn chính là Đại Địa Bạo Hùng, muốn chuốc say hắn thật không dễ dàng. ͏ ͏ ͏ ͏

Uống ba lượt, Tô Dương tìm cái bàn ngồi xuống, Liễu Mộng Vân bưng tới một cái mâm trái cây, ngồi cạnh Tô Dương. Lúc này, Chúc Hiểu Sương cũng đã đi tới, cười tủm tỉm nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Tô tướng quân, ta có thể ngồi đây không? ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Dương cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Chúc đội trưởng, cứ tự nhiên! ͏ ͏ ͏ ͏

- Vừa rồi nhìn ngươi quá bận rộn, ta không thể không biết xấu hổ tìm ngươi! ͏ ͏ ͏ ͏

Chúc Hiểu Sương giơ ly rượu lên: ͏ ͏ ͏ ͏

- Nào, ta mời ngươi một ly! ͏ ͏ ͏ ͏

- Cạn! ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Dương đem rượu uống một hơi cạn sạch. ͏ ͏ ͏ ͏

Mặt mũi của Chúc đội trưởng, nhất định phải cho. Lúc này, Hách Nhân cũng đã đi tới. Tô Dương rót cho mình một chén rượu đầy, cùng Hách Nhân cụng một cái. Hách Nhân cũng theo Tô Dương uống một chén. ͏ ͏ ͏ ͏

Sau khi uống xong, Tô Dương tò mò hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏

- Tình huống Tây Nam Bộ gần đây thế nào? ͏ ͏ ͏ ͏

Chúc Hiểu Sương nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Cũng bình thường, không có gì đặc biệt. Mặc dù không thái bình, nhưng so với những địa khu khác thì tốt hơn không ít. ͏ ͏ ͏ ͏

- Ừm! ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Dương gật đầu: ͏ ͏ ͏ ͏

- Tình huống Đại Đội Khẩn Cấp thế nào? ͏ ͏ ͏ ͏

- Có vài người tử trận, một trong số đó có cả đội trưởng và đội phó, thành viên khác cũng tổn thương thảm trọng! ͏ ͏ ͏ ͏

- Ai vậy? Ta biết không? Trong đó có Thân Nham không? ͏ ͏ ͏ ͏

- Có! ͏ ͏ ͏ ͏

Hách Nhân ở bên cạnh gật đầu. ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Dương lẩm bẩm nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Ta còn tưởng rằng, hắn còn đang thi hành nhiệm vụ chứ! Hóa ra là không trở lại! ͏ ͏ ͏ ͏

Hắn hung hăng lắc đầu, nhẹ nhàng hít một hơi, chậm rãi để chén rượu xuống, lại cầm chai rượu lên, rót đầy chén mình. ͏ ͏ ͏ ͏

- Uống! ͏ ͏ ͏ ͏
Bạn cần đăng nhập để bình luận