Toàn Cầu Hung Thú: Ta Có Vô Số Thần Thoại Cấp Sủng Thú

Chương 558: Y Sư Đệ Nhất Quân Bộ ͏ ͏ ͏ ͏

Chương 558: Y Sư Đệ Nhất Quân Bộ ͏ ͏ ͏ ͏

Thái Minh nhìn băng vài trên người Tô Dương, nhỏ giọng hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏

- Tô trung tá, vết thương của ngươi chắc hẳn rất nghiêm trọng nhỉ? ͏ ͏ ͏ ͏

- Sao lại nói thế? ͏ ͏ ͏ ͏

- Bình thường chỉ có vết thương cực kỳ nghiêm trọng, Thi tướng quân mới ra tay. Ngươi là Ngự Thú sư Tinh Diệu cấp đầu tiên được Thi tướng quân chữa trị. ͏ ͏ ͏ ͏

- Vậy thì đúng là vinh hạnh cho ta rồi! ͏ ͏ ͏ ͏

- Ta cũng biết trận đại chiến kia. ͏ ͏ ͏ ͏

Thái Minh cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Có thể dùng thực lực Tinh Diệu cấp, đánh ngã một phần tư cao thủ Thành Vệ Quân, sức chiến đấu của Tô thiếu tá, có thể nói là vô tiền khoáng hậu, gần đây cả Thịnh Kinh này, đều đang truyền tai nhau truyền thuyết về Tô thiếu tá. ͏ ͏ ͏ ͏

- Lợi hại như vậy sao? ͏ ͏ ͏ ͏

- Từ khi Thành Vệ Quân của Thịnh Kinh được thành lập đến nay, không phải bọn họ chưa từng giao thủ với Ngự Thú sư khác, nhưng mà chưa có lần nào giống như lần này, bị đánh cho tan tác. ͏ ͏ ͏ ͏

- Thật ra ta không muốn ra tay đâu! ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Dương bất đắc dĩ nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Chỉ là bọn hắn bắt nạt người quá đáng, phó quan của ta sẽ không ngại dạy dỗ cho đám thanh niên ấy một trận! ͏ ͏ ͏ ͏

Thái Minh cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Vấn đề là, đối phương là cháu gái của Vương tướng quân! ͏ ͏ ͏ ͏

Chuyện này, Tô Dương đã biết từ chỗ Mã Văn Hồng. ͏ ͏ ͏ ͏

Kết quả, cháu gái của vị Vương tướng quân kia, thật ra không bị trách phạt nặng nề gì, chỉ bị phạt cấm túc ba tháng. ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Dương cũng không có ý định truy cứu. ͏ ͏ ͏ ͏

Hắn thấy, cô gái kia bị Liễu Mộng Vân dạy dỗ một trận. ͏ ͏ ͏ ͏

Là đủ rồi! ͏ ͏ ͏ ͏

Hắn không thể chỉ vì vài lời nói, mà chạy đi giết người ta. ͏ ͏ ͏ ͏

Chuyện ồn ào còn lại, trách nhiệm chủ yếu không nằm trên người cô gái Tiểu Đồng kia. ͏ ͏ ͏ ͏

Thái Minh dẫn Tô Dương đến viện quân y đệ nhất của Thịnh Kinh. ͏ ͏ ͏ ͏

Vòng qua tòa nhà bệnh viện, bọn họ đi men theo đường mòn sâu thảm, đi khoảng vài trăm mét, thì đến trước một khu biệt thự rất đặc biệt. ͏ ͏ ͏ ͏

Trước cửa căn biệt thự, trồng đầy các loại hoa cỏ, còn có cả đình đài núi giả tinh xảo, cảm giác có chút giống với vùng sông nước. ͏ ͏ ͏ ͏

Ở Thịnh Kinh, người sở hữu đình viện như vậy, là biểu tượng tượng trưng cho thân phận. ͏ ͏ ͏ ͏

Lúc này trước cửa lớn của đình viện, ngoài hai vị Ngự Thú sư Tinh Diệu cấp đang gác cửa ra, còn hơn mười người nữa đang quỳ ở đó. ͏ ͏ ͏ ͏

Trong số những người này, có quân nhân tàn tật, có người bị thương... ͏ ͏ ͏ ͏

Người quân nhân trung niên ngồi trên cáng kia, bị cụt cả hai chân, hắn lớn tiếng hô: ͏ ͏ ͏ ͏

- Thi tướng quân, van cầu ngươi chữa trị chân cho ta! Chỉ cần được chữa trị, ta sẽ có thể trở lại chiến trường! ͏ ͏ ͏ ͏

- Thi tướng quân, van cầu ngươi trị độc trên người huynh đệ ta một chút, hắn chiến đấu với hung thú quá lâu nên bị trúng độc, các vị y sư khác đều không có cách nào, bọn họ nói chỉ có ngươi ra tay mới chữa được, hắn đã là Ngự Thú sư Tinh Diệu cấp rồi! ͏ ͏ ͏ ͏

- Thi Phàm Mộng, ngươi lăn ra đây cho ta, ngươi thấy chết mà không cứu, sao xứng là trị liệu sư? ͏ ͏ ͏ ͏

Người vừa mở miệng nói lời dơ bẩn, lập tức bị một vị Ngự Thú sư Tinh Diệu cấp đang thi hành nhiệm vụ đánh cho một trận, sau đó kéo đi... ͏ ͏ ͏ ͏

"..." ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Dương đứng bên ngoài đình viện, nhỏ giọng hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏

- Có chuyện gì xảy ra với bọn họ vậy? ͏ ͏ ͏ ͏

Thái Minh thấp giọng nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Bọn họ đều muốn Thi tướng quân ra tay trị liệu. ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Dương hỏi nhỏ: ͏ ͏ ͏ ͏

- Vì sao không cứu? ͏ ͏ ͏ ͏

- Hình như mỗi lần ra tay, Thi tướng quân đều bị tổn hại rất lớn, không phải trường hợp bất đắc dĩ, Thi tướng quân sẽ không ra tay. ͏ ͏ ͏ ͏

Thái Minh nhỏ giọng nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Thi tướng quân nói, nàng chỉ chữa trị cho người hữu dụng. ͏ ͏ ͏ ͏

- Bọn họ có biết không? ͏ ͏ ͏ ͏

- Đương nhiên là biết rồi! ͏ ͏ ͏ ͏

- Ừm! ͏ ͏ ͏ ͏

Người hữu dụng! ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Dương cảm thấy, chắc chắn mình cũng được coi là một người hữu dụng. ͏ ͏ ͏ ͏

Đi tới cửa đình viện, Tô Dương nhìn thoáng qua hai ống quần trống rỗng của vị trung tá trung niên kia, có chút khó chịu gãi một cái trên băng vải trên đầu, nhỏ giọng hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏

- Thái thiếu tá, ta có thể nhường lại danh ngạch của mình không? ͏ ͏ ͏ ͏

Thái Minh và người chung quanh đều kinh ngạc nhìn về phía Tô Dương. ͏ ͏ ͏ ͏

- Không được! ͏ ͏ ͏ ͏

Thái Minh lắc đầu: ͏ ͏ ͏ ͏

- Mỗi một danh ngạch, đều do Từ nguyên soái tự mình xét duyệt! ͏ ͏ ͏ ͏

Vị Trung tá trung niên nằm trên cáng kia cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Ngươi là Tô Dương à? ͏ ͏ ͏ ͏

- Ngươi biết ta? ͏ ͏ ͏ ͏

- Đương nhiên là biết rồi! ͏ ͏ ͏ ͏

Vị trung tá trung niên kia cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Nghe nói ngươi bị thương, vẫn có thể đánh cho Thành Vệ Quân tan tác, nếu như vết thương của ngươi lành lại, chắc chắn sẽ càng lợi hại hơn! Ngươi không cần để ý đến đám người chúng ta, ngươi vào trị liệu trước đi! ͏ ͏ ͏ ͏

- Ngươi bảo trọng! ͏ ͏ ͏ ͏

- Không sao cả! ͏ ͏ ͏ ͏

Vị trung tá trung niên kia dùng hai tay nâng người mình lên, cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Ngươi đừng thấy ta không có hai chân mà coi thường, ảnh hưởng cũng không lớn lắm đâu, ta dùng tay vẫn có thể chạy, có thể nhảy được! ͏ ͏ ͏ ͏

- Ừ! ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Dương trầm mặc. ͏ ͏ ͏ ͏

Hắn có chút do dự, mình có nên vào hay không? ͏ ͏ ͏ ͏
Bạn cần đăng nhập để bình luận