Toàn Cầu Hung Thú: Ta Có Vô Số Thần Thoại Cấp Sủng Thú

Chương 415: Thành Trống Cũng Không Thể Bỏ

Chương 415: Thành Trống Cũng Không Thể Bỏ

Đi tới cửa đông thành, Liễu Mộng Vân phát hiện, mấy vạn dân thường đều đang chen lấn nhau. ͏ ͏ ͏ ͏

Cửa thành quá nhỏ, đại đa số dân thường dều mang theo bao lớn bao nhỏ! ͏ ͏ ͏ ͏

Cái tốc độ di chuyển này, Liễu Mộng Vân cảm thấy rằng đến khi trời tối, dân thường cũng chưa rút lui xong. ͏ ͏ ͏ ͏

- Có thể tăng tốc độ lên được không? ͏ ͏ ͏ ͏

Liễu Mộng Vân hỏi Đàm Thụ Long bên cạnh. ͏ ͏ ͏ ͏

Đàm Thụ Long bất đắc dĩ nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Không còn cách nào khác, nhiều người quá! ͏ ͏ ͏ ͏

Liễu Mộng Vân nhìn cổng thành rồi nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Dọn cho ta một khoảng đất bằng phẳng! ͏ ͏ ͏ ͏

- Được! ͏ ͏ ͏ ͏

Đàm Thụ Long không hề có bất kỳ nghi vấn nào với mệnh lệnh của Liễu Mộng Vân. ͏ ͏ ͏ ͏

Bản thân hắn cũng rất tôn trọng Liễu Mộng Vân. ͏ ͏ ͏ ͏

Chỉ cần là mệnh lệnh của nàng không quá đáng, hắn đều chấp nhận. ͏ ͏ ͏ ͏

Dân thường ở gần đó đang xếp hàng ra khỏi thành bị dẹp ra, Liễu Mộng Vân vung tay lên, Địa Long thú khổng lồ xuất hiện ngay trước mặt mọi người. ͏ ͏ ͏ ͏

Nó vừa mới xuất hiện, đã ép vỡ vài tòa nhà. ͏ ͏ ͏ ͏

Các dân thường kinh hô một hồi, bị dọa sợ mà nhanh chóng chạy ra xa. ͏ ͏ ͏ ͏

Địa Long thú trong số hung thú Bạch kim cấp, nổi danh da dày thịt béo, hình thể khổng lồ. ͏ ͏ ͏ ͏

- Húc nó! ͏ ͏ ͏ ͏

Liễu Mộng Vân chỉ vào tường thành! ͏ ͏ ͏ ͏

Đàm Thụ Long đột nhiên hiểu ra. ͏ ͏ ͏ ͏

Hắn vỗ đầu một cái: ͏ ͏ ͏ ͏

- Sao ta không nghĩ ra nhỉ? ͏ ͏ ͏ ͏

Địa Long thú hơi dùng lực, húc về phía tường thành Vạn Dương thành. ͏ ͏ ͏ ͏

Tường thành của Vạn Dương thành, tuy rằng kiên cố, thế nhưng sủng thú Bạch Kim cấp, muốn đụng vỡ nó, cũng dễ như chơi! ͏ ͏ ͏ ͏

Ầm ầm! Một tiếng, tường thành bị Địa Long thú húc thủng một lỗ to đùng! ͏ ͏ ͏ ͏

Chất lượng tường thành của Vạn Dương thành không tệ, cho dù bị húc ra một lỗ lớn, cũng không hề đổ sụp xuống. ͏ ͏ ͏ ͏

Cái lỗ lớn bị Địa Long thú húc ra, ước chứng lớn hơn cổng thành gấp mười lần! ͏ ͏ ͏ ͏

Liễu Mộng Vân đưa tay ra, ngưng kết băng tinh ở mép lỗ, dùng để gia cố! ͏ ͏ ͏ ͏

Sau khi Liễu Mộng Vân kêu Địa Long thú liên tục húc ra thành bảy lỗ lớn thì nói với Đàm Thụ Long: ͏ ͏ ͏ ͏

- Hiện giờ, tăng tốc rút lui thôi! ͏ ͏ ͏ ͏

- Được! ͏ ͏ ͏ ͏

Có Liễu Mộng Vân mở ra bảy lỗ lớn, tốc độ rút lui khỏi Vạn Dương thành của thường dân nháy mắt nhanh hơn gấp chục lần! ͏ ͏ ͏ ͏

Vạn Dương thành, phụ cận nơi tường Tây thành đã sụp đổ. ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Dương ngồi một mình trên ghế mây, tắm ánh mặt trời lúc bốn giờ rưỡi. ͏ ͏ ͏ ͏

Dưới chân của hắn, chung quanh hắn, đều là xác của vô số hung thú. ͏ ͏ ͏ ͏

Gió nhẹ phất qua, mang đến chút mát dịu và không khí mở mẻ. ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Dương mở mắt, nhìn bầu trời xa xa rồi thấp giọng nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Sao lại cảm thán có phần tịch mịch nhỉ? ͏ ͏ ͏ ͏

Lời của hắn vừa dứt, một dây đằng mạn màu máu đỏ quấn lấy tay hắn. ͏ ͏ ͏ ͏

- Ừm! ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Dương bật cười, may mà còn có các ngươi. ͏ ͏ ͏ ͏

Cũng không lâu sau, Tô Dương lại mở mắt. ͏ ͏ ͏ ͏

- Sao các ngươi lại tới đây. ͏ ͏ ͏ ͏

Vu Hạo nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Tô đội trưởng, chuẩn bị xong cả rồi, nhân viên đã được bố trí tất cả ra khỏi thành, bắt đầu rời đi! ͏ ͏ ͏ ͏

- Vậy là tốt rồi! ͏ ͏ ͏ ͏

Hách Nhân hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏

- Đội trưởng, ngươi không cùng đi với chúng ta sao? ͏ ͏ ͏ ͏

- Ta bọc hậu, nhân tiện cũng để cho con Thú Vương kia thưởng thức chút lợi hại của Tây Nam quân bộ chúng ta, cho dù là thành trống, ta cũng không muốn để nó chiếm lĩnh! ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Dương phất tay một cái: ͏ ͏ ͏ ͏

- Yên tâm đi, nếu thực sự phải chạy, ta chắc chắn chạy nhanh hơn các ngươi! ͏ ͏ ͏ ͏

Hách Nhân nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Vậy tiểu đội khẩn cấp 14 chúng ta, ở lại cùng đội trưởng! ͏ ͏ ͏ ͏

- Không được, ngươi phải dẫn thành viên của tiểu đội khẩn cấp 14 để hộ tống dân thường! ͏ ͏ ͏ ͏

Số lượng dân thường quá nhiều, rất dễ bị hung thú mạnh mẽ để mắt tới. ͏ ͏ ͏ ͏

Trải qua hai lần chiến đấu gian khổ, sức mạnh của Đàm Thụ Long và Vu Hạo sa sút không ít, ngay cả quân đội Ngự Thú sư cũng tổn thất nặng nề. ͏ ͏ ͏ ͏

Tiểu đội khẩn cấp 14, còn có đám người Hách Nhân, vẫn còn bảo vệ được mấy vạn nggười của Vạn Dương thành rút lui an toàn. ͏ ͏ ͏ ͏

Hách Nhân hít sâu một hơi nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Vậy đội trưởng phải bảo trọng! ͏ ͏ ͏ ͏

Hách Nhân biết rõ, một khi Tô Dương đã quyết định, không thể nào thay đổi được. ͏ ͏ ͏ ͏

Ít nhất thì hắn không có bản lĩnh này! ͏ ͏ ͏ ͏

- Ừm! ͏ ͏ ͏ ͏

Hách Nhân không khuyên được, Vu Hạo và Đàm Thụ Long đều cảm giác mình không cần phải lên tiếng. ͏ ͏ ͏ ͏

Ba vị Ngự Thú sư ngồi lên hung thú phi hành hệ rời khỏi, mới chưa đến một phút đồng hồ, đám người Hách Nhân, Vu Hạo, Đàm Thụ Long quay đầu lại, trông thấy Liễu Mộng Vân vẫn đứng bên cạnh Tô Dương. ͏ ͏ ͏ ͏

Bọn họ liếc nhìn nhau, không nói thêm gì nữa, rời đi. ͏ ͏ ͏ ͏

- Sao ngươi vẫn còn ở đây? ͏ ͏ ͏ ͏

- Ta muốn ở lại giúp ngươi! ͏ ͏ ͏ ͏

- Đi đi! ͏ ͏ ͏ ͏

- Ta hiện giờ, có thể giúp được một tay, không phải sao? Ngươi giúp ta bồi dưỡng Băng Nguyệt Tinh Linh và U Minh Huyễn Ảnh miêu, không phải là vì ứng đối với tình huống như này sao? ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Dương quay đầu, trông thấy ánh mắt quật cường và kiên định của Liễu Mộng Vân, vẫn gật đầu. ͏ ͏ ͏ ͏

- Được, vậy ngươi ở lại. ͏ ͏ ͏ ͏

- Ừ! ͏ ͏ ͏ ͏
Bạn cần đăng nhập để bình luận