Toàn Cầu Hung Thú: Ta Có Vô Số Thần Thoại Cấp Sủng Thú

Chương 938: Trương Thành Chủ Chết, Không Còn Nuối Tiếc

Chương 938: Trương Thành Chủ Chết, Không Còn Nuối Tiếc

Một đám tướng quân đều nhìn về phía Tô Dương, nhanh chóng nhường ra một con đường cho hắn. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Hai tay Thi Phàm Mộng đút vào trong áo khoác trắng, nàng hung hăng trợn mắt nhìn Tô Dương. Rất rõ ràng, Mạc Vân Kiếm và Tiền Hải Long đã bán đứng hắn! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Chẳng qua Tô Dương cũng không sợ, hiện tại hắn đã là Hoàng Cấp Ngự Thú Sư, không phải là một nhân vật nhỏ bé như trước nữa. Nói không chừng một thời gian sau hắn còn cùng một cấp bậc với Thi Phàm Mộng! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Mạc Vân Kiếm hô: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Mau tới, Tô tướng quân, Trương Dập yếu lắm rồi! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nghe được Mạc Vân Kiếm gọi hắn, Tô Dương bước nhanh tới. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Dương đi tới trước giường bệnh, Trương Dập đang nằm ở trên giường, gầy yếu không gì sánh được, trên đầu còn quấn băng vải, hắn cười với Tô Dương. Tô Dương nhìn ra được, hắn có rất nhiều lời muốn nói! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Hắn chật vật giơ tay lên, Tô Dương chần chờ một chút liền cầm lấy. Tay Trương Dập rất vô lực, hầu như không cảm giác được sức mạnh. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Tô... Tô tướng quân! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Ừm! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

"..." ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Dương đang chờ Trương Dập nói gì đó, nhưng hắn lại cười, chậm rãi nhắm mắt lại, như nến tàn trước gió, sinh mệnh của hắn... tiêu tán. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Dương nhẹ nhàng đặt tay Trương Dập lên giường. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Cám ơn ngươi, Tô tướng quân! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Trương Phá Hổ lau nước mắt, nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Ông nội ta đã ra đi rất thanh thản. Trước khi ngươi chưa tới, ông ấy còn nói ông rất vui, năm ấy Tiêu tướng quân cho ông canh giữ Hắc Hổ Thành, phòng bị Thú Hoàng Bão Phong Khiếu Vân Hổ, giám sát hướng đi của Hung thú trong Hắc Hổ Sơn Mạch. Ông đã chờ bốn mươi năm, rốt cuộc cũng chờ được đến ngày này! Mấy năm nay, ta vẫn chăm sóc ông, ta thường thường nghe thấy ông nó mớ, ta biết ông vẫn còn nghĩ đến con Thú Hoàng kia, bây giờ, cuối cùng ông cũng không còn gì tiếc nuối nữa. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Ừm! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Dương gật đầu. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Đoàn người yên tĩnh đi ra khỏi phòng bệnh, mới vừa đi đến cửa, Thi Phàm Mộng đã gọi Tô Dương lại. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Làm sao vậy, Thi tướng quân? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Tô tướng quân, ngươi không giữ lời hứa! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Lúc này không giống ngày xưa, ta đã có thực lực không cần giữ lời hứa! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Dương nâng cánh tay lên, siết chặt nắm tay, cánh tay cường tráng mạnh mẽ. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Thi Phàm Mộng nhìn dáng vẻ đắc ý này của Tô Dương thì vừa tức giận vừa buồn cười. Chẳng lẽ hắn tăng mạnh thực lực là để bội ước? Cái này có hơi quá không cần thể diện không? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Mạc Vân Kiếm nghiêm túc nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Thi tướng quân, ngươi không nên tức giận, Tô tướng quân là vì tốt cho ngươi, nếu như không có hắn, chúng ta vẫn còn bị ngươi qua mặt, chẳng hay biết gì! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Ơ... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Bị Mạc Vân Kiếm dạy dỗ một trận, Thi Phàm Mộng không dám nói gì nữa. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Mạc Vân Kiếm là đại tiền bối thật sự, thậm chí còn cao hơn cả Từ nguyên soái. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Tiền Hải Long đứng ra nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Đúng vậy! Thi tướng quân à, Tô tướng quân là vì tốt cho ngươi thôi, sau này nếu như không cần thiết, ngươi cũng không cần xuất thủ nữa! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Đúng thế! Thi tướng quân phải bảo dưỡng thân thể thật tốt! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Đúng đấy! Thi tướng quân! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

"..." ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Mạc Vân Kiếm, Tiền Hải Long cùng với những tướng quân và các cường giả cấp Vương Giả khác vô cùng nhất trí đứng về phía Tô Dương, ai cũng lên tiếng nói đỡ cho Tô Dương. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Sau khi biết được chân tướng sự việc, dù là quân nhân ý chí sắt đá, bọn họ cũng bị thuyết phục trước những việc làm trong suốt mấy năm qua của Thi Phàm Mộng. Bọn họ cũng không muốn Thi Phàm Mộng mất sớm. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lại nói, hiện tại Tô Dương đã gần như có thể tiếp nhận trọng trách trên người Thi Phàm Mộng. Ban nãy mọi người đều thấy được bãn lãnh Sủng thú của Tô Dương, dù là quân nhân trọng thương, chỉ còn một hơi thở nó cũng có thể cứu về, hơn nữa còn tỏ ra rất thành thạo. Mọi người cứ mồm năm miệng mười biện giải thay cho Tô Dương, khiến Thi Phàm Mộng chẳng còn gì để nói nữa. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Tuy Tô Dương tự chủ trương tiết lộ bí mật của nàng, khiến nàng hơi bất mãn với hắn, nhưng nàng cũng phải thừa nhận, sau khi bí mật này được tiết lộ ra ngoài, nàng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nàng cũng là người! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Bạn cần đăng nhập để bình luận