Toàn Cầu Hung Thú: Ta Có Vô Số Thần Thoại Cấp Sủng Thú

Chương 827: Muốn Bồi Dưỡng Ách Vận Thần Nha

Chương 827: Muốn Bồi Dưỡng Ách Vận Thần Nha

Liễu Mộng Vân từ tốn nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Ta chẳng qua là cảm thấy nàng hơi giống ta của trước kia. Hơn nữa giữ lại nàng, ta cũng không sợ nàng gây nên sóng gió gì. Thực lực và năng lực của nàng cũng rất khá, để nàng ta ở lại cũng có thể giúp được một tay. ͏ ͏ ͏ ͏

- Ừ. ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Dương gật đầu. ͏ ͏ ͏ ͏

- Ta đây tranh thủ với tổng quân bộ bên kia, hơn nữa bởi vì ngươi đã thắng nàng, tỉ lệ giữ nàng lại cũng càng lớn hơn. Ít ra với thiên phú của nàng ta, uy hiếp cho Vân quốc liên bang thoạt nhìn cũng không lớn. ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Dương nói đến đây, chậm rãi vươn tay đặt trên eo của Liễu Mộng Vân. Liễu Mộng Vân chỉ hơi sượng lại một chút rồi bình tĩnh lại, nhẹ nhàng tựa lên người Tô Dương. ͏ ͏ ͏ ͏

Vì là vùng duyên hải Đông Nam, khí hậu không lạnh chút nào, cách lớp áo thật mỏng, Tô Dương có thể cảm nhận được làn da ấm áp của Liễu Mộng Vân. Xúc cảm mềm mại làm cho tâm thần hắn có hơi nhộn nhạo. ͏ ͏ ͏ ͏

Hít một hơi gió thổi trên biển thật sâu, Tô Dương cố gắng trấn định lại. ͏ ͏ ͏ ͏

- Đúng rồi, hình như vẫn luôn gọi ngươi là Liễu phó quan… ͏ ͏ ͏ ͏

Liễu Mộng Vân khẽ nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Cứ gọi như vậy đi, dù sao ta cũng đã quen. Ngươi đổi xưng hô khác ta sẽ không quá quen. ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Dương hỏi tiếp: ͏ ͏ ͏ ͏

- Quan hệ giữa chúng ta, trực tiếp công khai nhé! ͏ ͏ ͏ ͏

- Trước tiên tạm thời không cần. ͏ ͏ ͏ ͏

- Vì sao? ͏ ͏ ͏ ͏

- Ngươi quên điều lệ quản lý của quân bộ Vân quốc? ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Dương bất đắc dĩ nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Ta căn bản là không nhớ… ͏ ͏ ͏ ͏

Trước đây hắn quả thật từng học qua, chẳng qua chỉ là qua loa xem một lần. Đã nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ đều là hắn quản người khác, còn không có chuyện có người lấy cái điều lệ kia nói chuyện với hắn. ͏ ͏ ͏ ͏

- Ta là phó quan của ngươi, truyền ra có ảnh hưởng không tốt. ͏ ͏ ͏ ͏

- Ảnh hưởng không tốt với ta? ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Dương cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Có thể có ảnh hưởng gì đối với ta chứ? Ngược lại, nhiều lắm Tiền tướng quân giáo huấn ta một trận, vấn đề không lớn, ta cũng đã quen rồi. ͏ ͏ ͏ ͏

- Ta muốn trước hết cứ tạm thời như vậy, giữ nguyên như giờ là được rồi. ͏ ͏ ͏ ͏

Liễu Mộng Vân thấp giọng nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Ta muốn tiếp tục làm phó quan của ngươi, tiếp tục ở bên cạnh ngươi, tiếp tục giúp ngươi giống như bây giờ. ͏ ͏ ͏ ͏

- Cứ cảm giác bị ghét bỏ thế này? ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Dương buông Liễu Mộng Vân ra, nằm phịch trên lưng rộng lớn của Thiên Vân Lưu Phong Hạc. ͏ ͏ ͏ ͏

- Ngươi không chê ta là tốt rồi… ͏ ͏ ͏ ͏

- Chê ngươi cái gì? Chê ngươi xinh đẹp, hay là chê ngươi quá ưu tú? ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Dương nhìn trời đầy sao nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Nói ta nghe đôi lời trong lòng đi! Ta cũng không có tâm tư cong vẹo như ngươi, có chuyện thì nói thẳng! ͏ ͏ ͏ ͏

Liễu Mộng Vân hai tay ôm lấy hai chân, vùi đầu trên đầu gối chậm chạp nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Có thể là… trong lòng vẫn còn thấy có chút không thực. ͏ ͏ ͏ ͏

- Có gì mà không thực tế? Ta lại không chạy thoát. Hôm nào ta dẫn ngươi đi gặp mẹ và em gái ta! ͏ ͏ ͏ ͏

Liễu Mộng Vân run lên, xoay người nhìn Tô Dương: ͏ ͏ ͏ ͏

- Gặp mẹ và em gái ngươi? ͏ ͏ ͏ ͏

- Ừ? Làm sao nào? ͏ ͏ ͏ ͏

- Có phải là nhanh quá hay không? ͏ ͏ ͏ ͏

- Nhanh à? ͏ ͏ ͏ ͏

- Không vui sao? ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Dương cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Không phải ngươi nói, trong lòng ngươi không thực tế à? Ta cảm thấy dẫn ngươi đi gặp mẹ ta, ngươi sẽ thấy kiên định hơn! ͏ ͏ ͏ ͏

Liễu Mộng Vân cúi đầu, trên mặt hiếm thấy xuất hiện một nụ cười. ͏ ͏ ͏ ͏

- Ngươi sẽ cưới ta ư? ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Dương ngờ vực nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Tại sao không? Yêu đương không phải là vì kết hôn hay sao? ͏ ͏ ͏ ͏

- Ngươi người này… ͏ ͏ ͏ ͏

Liễu Mộng Vân cũng không biết phải hình dung Tô Dương như thế nào. Luôn cảm thấy hắn có chút trực tiếp quá đi. Tuy rằng Tô Dương có chút tính trẻ con, làm việc cũng lỗ mãng, nhưng hắn thực sự rất thẳng thắn chân thành. Ở bên cạnh hắn luôn rất có cảm giác an toàn. ͏ ͏ ͏ ͏

Liễu Mộng Vân lại không nhịn được nhớ lại, năm đó ở Thịnh Kinh thành, dáng vẻ Tô Dương ra mặt giúp nàng. Đời này Liễu Mộng Vân cũng không thể quên. ͏ ͏ ͏ ͏

Ngay lúc Liễu Mộng Vân đang nhớ lại, nàng đột nhiên bị Tô Dương kéo vào lòng. ͏ ͏ ͏ ͏

- Ngươi làm cái gì? ͏ ͏ ͏ ͏

- Muốn ôm ngươi một cái! ͏ ͏ ͏ ͏

- Ngươi đừng lộn xộn! ͏ ͏ ͏ ͏

- Được rồi, ta bảo đảm không làm loạn! ͏ ͏ ͏ ͏

“…” ͏ ͏ ͏ ͏

Đến nửa đêm, hai người nắm tay đáp xuống đất. ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Dương suy nghĩ một chút, lại nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Ta có một chuyện rất quan trọng, cần bàn với ngươi một chút. ͏ ͏ ͏ ͏

- Chuyện gì? ͏ ͏ ͏ ͏

- Ta muốn bồi dưỡng con Ách Vận Thần Nha kia của Hạ Na. ͏ ͏ ͏ ͏

- Con Sủng thú Vận mệnh hệ kia sao? ͏ ͏ ͏ ͏

- Đúng vậy! ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Dương nói khẽ: ͏ ͏ ͏ ͏

- Con Ách Vận Thần Nha kia có tiềm lực Thần cấp, hơn nữa Sủng thú Vận mệnh hệ còn rất đặc biệt. Con Ách Vận Thần Nha đó cho tới nay bụng vẫn còn oán hận Hạ Na, nếu không phải có ta áp chế nó đã sớm trốn thoát. Ta cảm thấy về sau nó sẽ có trợ giúp cho chúng ta. ͏ ͏ ͏ ͏

- Ách Vận Thần Nha… sẽ giống như Băng Nguyệt Tinh Linh và U Minh Huyễn Ảnh Miêu như vậy? ͏ ͏ ͏ ͏

- Phải! ͏ ͏ ͏ ͏

Vẻ mặt Liễu Mộng Vân dần trở nên nghiêm túc: ͏ ͏ ͏ ͏

- Như vậy… Hạ Na cũng có thể giống ta, dựa giết Hung thú tăng nhanh thực lực, đúng không? ͏ ͏ ͏ ͏

- Phải. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạn cần đăng nhập để bình luận