Toàn Cầu Hung Thú: Ta Có Vô Số Thần Thoại Cấp Sủng Thú

Chương 578: Phế Tích Thành Thị Trên Đường Ven Biển ͏ ͏ ͏ ͏

Chương 578: Phế Tích Thành Thị Trên Đường Ven Biển ͏ ͏ ͏ ͏

Buổi chiều, Tô Dương tìm được Đồng Quân Hạo - một trong năm vị đại đội trưởng Tinh Diệu cấp, sai Đồng Quân Hạo dẫn hắn đi dạo một vòng quanh Đại Tiều thành. ͏ ͏ ͏ ͏

Đồng Quân Hạo vô cùng vui vẻ đồng ý. ͏ ͏ ͏ ͏

Toàn bộ cao tầng Đại Tiều thành, đều rất rõ ràng về thiên phú và thực lực của Tô Dương. ͏ ͏ ͏ ͏

Bọn hắn chỉ mong sao có thể giao hảo được với vị thượng cấp có tiền đồ vô lượng này. ͏ ͏ ͏ ͏

Dù không muốn giao hảo, vậy tuyệt đối cũng không muốn đắc tội. ͏ ͏ ͏ ͏

Phía Đông Đại Tiều thành là mặt biển, ba mặt khác đều là đất liền. ͏ ͏ ͏ ͏

Trên cạn, vẫn có rất nhiều hung thú sinh sống, thành bầy đàn hung thú. ͏ ͏ ͏ ͏

Nhưng vì thực lực của thủ quân Đại Tiều thành cường đại, không mở rộng lãnh thổ ra ngoài thành, thành lập khu an toàn, bọn hắn có đủ thực lực để ngăn cản những mãnh thú thông thường trên đất liền. ͏ ͏ ͏ ͏

Đương nhiên, bọn hắn cũng cần định kỳ dọn dẹp đám hung thú quanh Đại Tiều thành! ͏ ͏ ͏ ͏

Nhưng áp lực không được xem là lớn! ͏ ͏ ͏ ͏

- Nguy hiểm lớn nhất của chúng ta, là đến từ trên biển! ͏ ͏ ͏ ͏

Đồng Quân Hạo chỉ về phía đại hải một màu xanh nói. ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Dương đứng bên trên dốc núi nhỏ, nhìn về phía biển lớn xa xa, vừa liếc nhìn mặt đất. ͏ ͏ ͏ ͏

Trên mặt đất cỏ dại rậm rạp, loáng thoáng có thể nhìn thấy một số góc cạnh đều đặn. ͏ ͏ ͏ ͏

Hắn ngồi xổm người xuống, vạch cỏ dại ra, liền thấy bức tường bê tông phủ đầy rêu. ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Dương thay đổi chỗ khác, đá văng cỏ dại, xới tung bùn đất, vẫn có thể thấy được một số tàn tích bê tông cốt thép xen lẫn bùn đất. ͏ ͏ ͏ ͏

Đại Tiều thành, cách nơi này, còn có vài km. ͏ ͏ ͏ ͏

- Đồng đại đội trưởng, trước đây nơi này là một thành thị sao? ͏ ͏ ͏ ͏

- Đúng vậy! ͏ ͏ ͏ ͏

Đồng Quân Hạo gật đầu nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Nơi đây đã từng là Kiến Hải Thành, từng là thành phố cảng quan trọng nhất của Vân quốc Liên Bang, sở hữu hai ngàn năm lịch sử, còn là Thánh địa nghỉ mát bên bờ biển nổi tiếng thế giới, sau đại tai biến, bên trong thành nội Kiến Hải Thành, thành lập khu căn cứ, phòng thủ sự tấn công của hung thú, sau đó lần đầu tiên Hải Thú quy mô lớn lên bờ, Kiến Hải Thành liền bị san bằng! ͏ ͏ ͏ ͏

- Lúc đó chuyện đột ngột xảy ra, toàn bộ hơn mười vạn người Kiến Hải Thành, chỉ còn lại hơn mười vị Ngự Thú sư may mắn trốn thoát! ͏ ͏ ͏ ͏

- Đoạn lịch sử này, có lẽ Hà Diệu đại đội trưởng khá rõ ràng, tổ tiên Hà gia, chính là trốn ra được từ Kiến Hải Thành! ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Dương thở dài một hơi nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Thì ra là như vậy! ͏ ͏ ͏ ͏

- Đoạn lịch sử này, vốn có rất ít người biết! ͏ ͏ ͏ ͏

Đồng Quân Hạo cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Cũng là trong lúc uống rượu với Hà Diệu, ta mới nghe được hắn kể lại, hắn còn nói khoác với ta, Hà gia tộc bọn hắn có lịch sử ngàn năm, còn có một vài nhân vật rất trâu bò… Lúc tổ tiên nhà họ chạy trốn khỏi Kiến Hải Thành, không mang theo đồ vật gì đi, chỉ mang gia phả đi! ͏ ͏ ͏ ͏

- Ôi! Còn có gia phả? Điều này cũng thật lạ! ͏ ͏ ͏ ͏

Trước biến cố lớn, gia phả đã rất hiếm thấy. ͏ ͏ ͏ ͏

- Đúng vậy! ͏ ͏ ͏ ͏

Đồng Quân Hạo tiếp tục nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Lúc đó ta cũng rất ngạc nhiên, đã là thời đại nào, còn có gia phả! ͏ ͏ ͏ ͏

Sau đó, Đồng Quân Hạo dẫn Tô Dương đi dọc theo đường ven biển. ͏ ͏ ͏ ͏

Tiểu đội tuần tra Đại Tiều thành, không chỉ phải tuần tra xung quanh Đại Tiều thành, còn phải tuần tra cả đường ven biển dài dằng dặc. ͏ ͏ ͏ ͏

Dù sao nhiệm vụ của bọn hắn, vẫn là giám sát hướng đi của Hải Thú. ͏ ͏ ͏ ͏

Tuy đường ven biển gần Đại Tiều thành, là địa điểm thích hợp nhất để Hải Thú lên bờ, nhưng những nơi khác, bọn hắn cũng cần phải chú ý. ͏ ͏ ͏ ͏

Đến khoảng sáu giờ chiều, Tô Dương mới về đến Phủ Thành chủ. ͏ ͏ ͏ ͏

Mới vừa đi đến trước phòng làm việc của Liễu Mộng Vân, Liễu Mộng Vân đã gọi hắn lại. ͏ ͏ ͏ ͏

- Thành chủ đại nhân, ta đã điều Phương Kinh đến Phủ Thành chủ, nhưng hắn có chuyện muốn bẩm báo với ngươi! ͏ ͏ ͏ ͏

Nghe thấy Liễu Mộng Vân gọi, Tô Dương sửng sốt một chút rồi phản ứng lại. ͏ ͏ ͏ ͏

- Chuyện gì? ͏ ͏ ͏ ͏

- Hình như là chuyện của Lưu Trường! ͏ ͏ ͏ ͏

Liễu Mộng Vân dừng một chút, nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Ta bảo hắn đến nói với ngươi! ͏ ͏ ͏ ͏

- Tốt, bảo hắn đến phòng làm việc của ta. ͏ ͏ ͏ ͏

Kiếp trước, lúc đi làm ở công ty, mỗi ngày Tô Dương đều mong ngóng giờ tan ca. ͏ ͏ ͏ ͏

Hiện tại làm lãnh đạo, bất cứ lúc nào cũng có thể cho mình nghỉ. ͏ ͏ ͏ ͏

Hắn không hề để ý lúc tan việc. ͏ ͏ ͏ ͏

- Chào Thành chủ đại nhân! ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Dương nhìn thoáng qua Phương Kinh, chỉ chỉ vào ghế sa lon đối diện: ͏ ͏ ͏ ͏

- Ngồi đi! ͏ ͏ ͏ ͏

Phương Kinh ngồi vào trên ghế sa lon, lưng thẳng tắp, dáng vẻ trông có chút căng thẳng. ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Dương cũng không để ý, sau này hắn sẽ thành thói quen. ͏ ͏ ͏ ͏

- Nghe Liễu phó quan nói, ngươi có chuyện gì muốn báo với ta? ͏ ͏ ͏ ͏

Phương Kinh do dự một lát, như đang tìm từ để diễn đạt. ͏ ͏ ͏ ͏

Hắn nhỏ giọng hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏

- Thành chủ đại nhân còn nhớ, cha con Lưu Trường chứ? ͏ ͏ ͏ ͏

- Đương nhiên nhớ rõ! ͏ ͏ ͏ ͏

Lúc này chuyện mới xảy ra vài ngày, Tô Dương cũng không phải lão già ngu ngốc, sao có thể quên được. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạn cần đăng nhập để bình luận