Toàn Cầu Hung Thú: Ta Có Vô Số Thần Thoại Cấp Sủng Thú

Chương 553: Đại Lão Coi Trọng ͏ ͏ ͏ ͏

Chương 553: Đại Lão Coi Trọng ͏ ͏ ͏ ͏

Hách Nhân biết, Tô Dương từng chém giết ba vị cường giả Vương cấp của Thú Thần Giáo. ͏ ͏ ͏ ͏

Nhưng lần này không giống như vậy, lần này hắn chỉ có một mình, không phối hợp với những người khác. ͏ ͏ ͏ ͏

Một mình đối kháng với bốn vị cường giả Vương cấp, vẫn đánh thắng! ͏ ͏ ͏ ͏

Chuyện này chứng tỏ điều gì? ͏ ͏ ͏ ͏

Chuyện này chứng tỏ, Tô Dương đã đã có thực lực ngang với cường giả Vương cấp. ͏ ͏ ͏ ͏

Trong số cường giả Vương cấp, thực lực của hắn, cũng thuộc về tốp đầu. ͏ ͏ ͏ ͏

- Không có phiền phức gì chứ? ͏ ͏ ͏ ͏

- Có chút phiền toái, nhưng mà Tần tướng quân đang nghĩ cách giúp ta! ͏ ͏ ͏ ͏

- Vậy là tốt rồi! ͏ ͏ ͏ ͏

Hách Nhân gật đầu, có chút yên tâm. ͏ ͏ ͏ ͏

Qua hai ngày nữa, Liễu Mộng Vân cũng quay về. ͏ ͏ ͏ ͏

Vừa trông thấy Liễu Mộng Vân, Tô Dương đã ngửi thấy mùi máu tanh nồng đậm và mùi thuốc đông y trên người nàng, cảm nhận được sát khí mãnh liệt đang bốc lên. ͏ ͏ ͏ ͏

Dù nàng đã tắm rửa qua, đã thay đổi quần áo, nhưng vẫn như cũ không thể gạt được cái mũi của Tô Dương. ͏ ͏ ͏ ͏

Nhìn lướt qua thấy mặt nàng tái nhợt ốm yếu, Tô Dương hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏

- Ngươi bị thương à? ͏ ͏ ͏ ͏

- Bị chút tổn thương, có điều vấn đề không lớn! ͏ ͏ ͏ ͏

Vấn đề không lớn? ͏ ͏ ͏ ͏

Vấn đề không lớn mới kỳ quái! ͏ ͏ ͏ ͏

Nơi Liễu Mộng Vân dùng thuốc chữa, không chỉ một chỗ, hơn nữa liều dùng cũng rất lớn. ͏ ͏ ͏ ͏

- Sao không nghỉ ngơi vài ngày? ͏ ͏ ͏ ͏

- Không sao cả, tới doanh địa nghỉ ngơi cũng vậy. ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Dương lại nhìn Liễu Mộng Vân một cái. ͏ ͏ ͏ ͏

Có lẽ đây chính là điển hình của người cuồng công việc! ͏ ͏ ͏ ͏

Chính là loại người không thể ngồi yên một chỗ được. ͏ ͏ ͏ ͏

- Thực lực tăng lên thế nào rồi? ͏ ͏ ͏ ͏

Khi Tô Dương hỏi đến chuyện này, trên khuôn mặt lạnh như băng của Liễu Mộng Vân có chút hưng phấn. ͏ ͏ ͏ ͏

Đúng là nàng đang đợi Tô Dương hỏi đến vấn đề này. ͏ ͏ ͏ ͏

- Băng Nguyệt Tinh Linh tăng lên đến Tinh Diệu trung phẩm, thực lực của U Minh Huyễn Ảnh Miêu cũng tăng lên tới Tinh Diệu hạ phẩm! ͏ ͏ ͏ ͏

Liễu Mộng Vân nhìn Tô Dương nói tiếp: ͏ ͏ ͏ ͏

- Ngoài ra ta còn kiếm thêm được hai con sủng thú Tinh Diệu trung phẩm khác! ͏ ͏ ͏ ͏

Khi nhìn thấy nụ cười hài lòng trên mặt Tô Dương, Liễu Mộng Vân càng vui vẻ hơn. ͏ ͏ ͏ ͏

Nhưng rất nhanh niềm vui chợt lóe lên trong ánh mắt nàng đã biến mất. ͏ ͏ ͏ ͏

Không phải nàng không vui, mà là nàng đã quen giấu kín tâm trạng mình rồi. ͏ ͏ ͏ ͏

- Không tệ, không tệ, ngươi rất cố gắng! ͏ ͏ ͏ ͏

- Là do thiếu tá bồi dưỡng tốt. ͏ ͏ ͏ ͏

Liễu Mộng Vân hiểu rất rõ, nguyên nhân mình có thể đạt được thành tựu như ngày hôm nay. ͏ ͏ ͏ ͏

Nàng không biết Tô Dương đã làm gì với U Minh Huyễn Ảnh Miêu của mình. ͏ ͏ ͏ ͏

Nhưng nàng là người thông minh. ͏ ͏ ͏ ͏

Biết cái gì nên hỏi, cái gì không nên hỏi. ͏ ͏ ͏ ͏

- Đi nghỉ ngơi cho tốt đi! ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Dương nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Đội ngũ của tiểu đội chúng ta đã về rồi, phần lớn đều đã đi nghỉ phép, không có chuyện gì cả. ͏ ͏ ͏ ͏

Ba ngày sau, sức khỏe của Liễu Mộng Vân khôi phục rất nhanh. ͏ ͏ ͏ ͏

Phó quan của Diêu Tinh đến tìm Tô Dương, nói Diêu Tinh muốn gặp hắn. ͏ ͏ ͏ ͏

- Diêu đại đội trưởng, chuyện kia đã có kết quả chưa? ͏ ͏ ͏ ͏

- Bên phía tổng quân bộ chắc hẳn đã có kết luận rồi! ͏ ͏ ͏ ͏

Diêu Tinh gật đầu: ͏ ͏ ͏ ͏

- Lần này ngươi phải cảm tạ Mã phó đại đội trưởng, bên phía tổng quân bộ sẽ tiến hành xử phạt ngươi một chút, có điều vấn đề không lớn, hình như phía Tây Quân bộ và Trân Bảo Các, đều giúp ngươi một chút. ͏ ͏ ͏ ͏

- Vậy thì tốt quá rồi! ͏ ͏ ͏ ͏

- Khả năng không coi là quá tốt, nhưng ta thu được tiếng gió, hình như trong tổng quân bộ có đại lão rất thưởng thức ngươi! ͏ ͏ ͏ ͏

- Đại lão? ͏ ͏ ͏ ͏

Người có thể được Diêu Tinh gọi là đại lão, chắc chắn không nhiều đâu nhỉ? ͏ ͏ ͏ ͏

- Đúng, khả năng ngươi đã từng nghe nói đến tên hắn rồi, chính là Mạc tướng quân, Mạc Vân Kiếm. ͏ ͏ ͏ ͏

- Là vị cường giả đệ nhất Vân quốc hai mươi năm trước, từng đánh chết mấy đầu hung thú Hoàng cấp, sau đó lui về ở ẩn kia sao? Hình như ta nghe nói hắn đã qua đời... ͏ ͏ ͏ ͏

- Hắn chưa qua đời! ͏ ͏ ͏ ͏

Diêu Tinh cường điệu: ͏ ͏ ͏ ͏

- Hắn, không chỉ là cường giả đệ nhất Vân quốc hai mươi năm trước, hiện giờ cũng vậy! ͏ ͏ ͏ ͏

- Có ý gì? ͏ ͏ ͏ ͏

- Hai mươi năm trước, thọ mệnh của Mạc tướng quân sắp hết, hắn đã đi về phương bắc một chuyến, năm kia mới quay về. ͏ ͏ ͏ ͏

Diêu Tinh nhỏ giọng nói tiếp: ͏ ͏ ͏ ͏

- Nghe nói khi hắn quay về, vẻ ngoài trẻ hơn một chút, nhưng mà bị trọng thương, tổng quân bộ phải hao phí rất nhiều tài nguyên mới cứu được Mạc tướng quân. ͏ ͏ ͏ ͏

- Ý ngươi là... ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Dương chỉ lên trên đỉnh đầu. ͏ ͏ ͏ ͏

- Ừm! ͏ ͏ ͏ ͏

Diêu Tinh nhỏ giọng nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Quá nửa là Mạc tướng quân đã đột phá, nếu không tổng quân bộ keo kiệt có tiếng như vậy, sao bọn họ có thể phí hết tâm tư, cứu một kẻ đang hấp hối sắp chết sống lại. ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Dương nghi ngờ hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏

- Được đại lão coi trọng sao lại không tốt lắm? ͏ ͏ ͏ ͏

- Ngươi cho rằng, được đại lão coi trọng, là thăng quan phát tài sao? ͏ ͏ ͏ ͏

- Không phải à? ͏ ͏ ͏ ͏

- Không phải muốn ma luyện ta chứ? ͏ ͏ ͏ ͏

- Không sai, tiểu tử giác ngộ giỏi đấy! ͏ ͏ ͏ ͏
Bạn cần đăng nhập để bình luận