Toàn Cầu Hung Thú: Ta Có Vô Số Thần Thoại Cấp Sủng Thú

Chương 561: Không Trị ͏ ͏ ͏ ͏

Chương 561: Không Trị ͏ ͏ ͏ ͏

Thi Phàm Mộng nhìn chằm chằm vào mắt Tô Dương: ͏ ͏ ͏ ͏

- Nói thật cho ta biết! ͏ ͏ ͏ ͏

- Ai... ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Dương nặng nề thở dài một hơi: ͏ ͏ ͏ ͏

- Con Sâm Chi Dương Linh trị liệu sẽ tiêu hao Sinh Mệnh lực đúng không? ͏ ͏ ͏ ͏

Nghe thấy thế, sắc mặt Thi Phàm Mộng lập tức cứng đờ. ͏ ͏ ͏ ͏

Trong ánh mắt nàng, tràn đầy khiếp sợ. ͏ ͏ ͏ ͏

- Sao ngươi biết? ͏ ͏ ͏ ͏

- Ta nghe người khác nói! ͏ ͏ ͏ ͏

- Ngươi lại nói dối! ͏ ͏ ͏ ͏

Thi Phàm Mộng cắn răng nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Cả Vân Quốc Liên Bang này, chắc chắn không có ai biết, bao gồm cả Từ nguyên soái, từ trước đến giờ, chỉ xuất hiện một con Sâm Chi Dương Linh duy nhất này! ͏ ͏ ͏ ͏

- Từ nguyên soái cũng không biết? ͏ ͏ ͏ ͏

Lần này, đến phiên Tô Dương kinh ngạc! ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Dương còn tưởng rằng, lãnh đạo cấp cao của tổng quân bộ đều biết! ͏ ͏ ͏ ͏

- Đúng, bọn họ không biết, căn bản ta không nói cho bọn họ! ͏ ͏ ͏ ͏

- Vì sao? ͏ ͏ ͏ ͏

Thi Phàm Mộng thấp nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Nói ra kết quả vẫn như vậy, nên ra tay, ta vẫn phải ra tay. Không nói cho bọn họ biết, vì ta không muốn bọn họ mang theo cảm giác tội lỗi... Đây là con đường do chính ta lựa chọn! ͏ ͏ ͏ ͏

Trong khoảnh khắc ấy, Tô Dương thật sự không thể hiểu được ý nghĩ của Thi Phàm Mộng. ͏ ͏ ͏ ͏

- Đúng rồi, sao ngươi biết được? ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Dương cúi đầu: ͏ ͏ ͏ ͏

- Ta từng gặp một Ngự Thú sư sở hữu Sâm Chi Dương Linh, trước khi chết hắn nói cho ta biết! ͏ ͏ ͏ ͏

- Thật sao? ͏ ͏ ͏ ͏

- Đương nhiên là thật rồi! ͏ ͏ ͏ ͏

Dù sao cũng không có chứng cứ. ͏ ͏ ͏ ͏

Thích tin hay không thì tùy! ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Dương cường điệu nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Thương thế của ta, thật ra có thể không cần trị liệu, không ảnh hưởng đến chiến đấu! ͏ ͏ ͏ ͏

- Trước đó, ta đã đến Tây Quân Bộ tìm hiểu về thương thế của ngươi, biết ít nhất vết thương của ngươi đã ổn định lại, sẽ không nguy hiểm đến tính mạng! ͏ ͏ ͏ ͏

- Vậy ngươi còn ra tay? ͏ ͏ ͏ ͏

- Ta lo ngươi bị hủy dung sẽ mất ăn mất ngủ, sẽ ảnh hưởng đến tâm lý, tuyệt đối không thể coi thường vấn đề tâm lý được! ͏ ͏ ͏ ͏

Thi Phàm Mộng gượng cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Thiên phú của ngươi quá tốt, còn trẻ đã thành danh, còn chiến đấu bên ngoài nhiều năm, nếu như bị hủy diệt vì vấn đề tâm lý, vậy thì rất đáng tiếc, vì ngươi, ta nguyện ý ra tay một lần. ͏ ͏ ͏ ͏

- Yên tâm, tâm lý của ta không thành vấn đề, trước khi bị hủy dung, người theo đuổi ta, nắm tay nhau cũng có thể xếp một vòng quanh liên bang này... ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Dương vừa đeo giày vừa nói tiếp: ͏ ͏ ͏ ͏

- Trước đây, khi đi trên đường cái, luôn có các cô nương tặng hoa, ta thường xuyên cảm thấy đau đầu vì quá được hoan nghênh, bây giờ bị hủy dung rồi, người theo đuổi ta chỉ có thể xếp hàng từ Thịnh Kinh đến Xương Võ thành thôi, khiến ta tự tại hơn rất nhiều! ͏ ͏ ͏ ͏

- Thanh niên tự luyến giống như ngươi, ngược lại ta rất ít khi gặp phải. ͏ ͏ ͏ ͏

- Ta đi đây! ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Dương kéo quần lên, buộc chặt dây lưng. ͏ ͏ ͏ ͏

- Hay là ngươi cứ chữa trị đi! ͏ ͏ ͏ ͏

Thi Phàm Mộng nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Mang theo khuôn mặt nát vụn này cũng không tốt lắm, ta không muốn dùng sức mạnh với ngươi! ͏ ͏ ͏ ͏

- Ách... ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Dương sững sờ. ͏ ͏ ͏ ͏

Hắn có cảm giác, dường như Thi Phàm Mộng rất coi trọng vẻ ngoài của hắn. ͏ ͏ ͏ ͏

- Không trị! ͏ ͏ ͏ ͏

- Vậy thì ta sẽ không khách khí! ͏ ͏ ͏ ͏

- Nếu ngươi dám chữa trị cho ta, ta sẽ lan truyền chuyện ngươi trị liệu phải tiêu hao Sinh Mệnh lực ra ngoài! ͏ ͏ ͏ ͏

Thi Phàm Mộng uy hiếp: ͏ ͏ ͏ ͏

- Nếu ngươi dám lan truyền, ta sẽ khiến ngươi không được sống yên ổn trong Vân Quốc Liên Bang này! ͏ ͏ ͏ ͏

Chắc chắn không phải nàng đang nói đùa. ͏ ͏ ͏ ͏

Ngự Thú sư Vương Giả cấp bị thương nguy hiểm đến tính mạng được nàng cứu về, nợ ơn của nàng không ít. ͏ ͏ ͏ ͏

Chỉ cần một câu nói của Thi Phàm Mộng thôi, nói không chừng còn có cả một đám lãnh đạo cấp cao trong quân đội tụ tập lại ấy chứ. ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Dương nhún nhường: ͏ ͏ ͏ ͏

- Nếu như ngày nào đó ta muốn trị liệu, ta lại tới tìm ngươi có được không? ͏ ͏ ͏ ͏

Nếu như người khác dám uy hiếp hắn, hắn đã xông lên lưỡng bại câu thương với đối phương từ lâu rồi. ͏ ͏ ͏ ͏

Nhưng mà hắn không thể sinh ra ý nghĩ độc ác nào với Thi Phàm Mộng được. ͏ ͏ ͏ ͏

Đối phương cũng vì tốt cho hắn. ͏ ͏ ͏ ͏

- Được rồi! ͏ ͏ ͏ ͏

Thi Phàm Mộng gật đầu: ͏ ͏ ͏ ͏

- Ta để lại cho ngươi một danh ngạch! ͏ ͏ ͏ ͏

- Vậy thì đa tạ Thi tướng quân! ͏ ͏ ͏ ͏

- Sau khi ra ngoài, không được nói lung tung, hiểu chưa? ͏ ͏ ͏ ͏

- Hiểu! ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Dương gật đầu liên tục: ͏ ͏ ͏ ͏

- Con người ta rất khiêm tốn. ͏ ͏ ͏ ͏

- Ngươi mà khiêm tốn? ͏ ͏ ͏ ͏

Phàm Mộng bĩu môi, rõ ràng không tin lời Tô Dương nói, có điều nàng tin tưởng Tô Dương là người thông minh: ͏ ͏ ͏ ͏

- Ta sẽ tin ngươi một lần! ͏ ͏ ͏ ͏

- Ta đi đây! ͏ ͏ ͏ ͏

- Ừ! ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Dương vừa đi đến cửa, tiếng Thi Phàm Mộng đã truyền đến từ phía sau. ͏ ͏ ͏ ͏

- Nếu như vết thương của ngươi thật sự tự mình khỏi được, nhớ quay về cho ta xem nhé. ͏ ͏ ͏ ͏

- Vì sao? ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Dương nghi hoặc quay đầu lại hỏi. ͏ ͏ ͏ ͏

- Ta muốn xem thử xem, khuôn mặt ngươi thế nào, mà có số người theo đuổi, xếp một vòng quanh Vân Quốc Liên Bang. ͏ ͏ ͏ ͏

- Rồi ngươi sẽ được trông thấy! ͏ ͏ ͏ ͏
Bạn cần đăng nhập để bình luận