Toàn Cầu Hung Thú: Ta Có Vô Số Thần Thoại Cấp Sủng Thú

Chương 846: Chạy Ra Hang Sói Lại Chạy Tới Miệng Hổ

Chương 846: Chạy Ra Hang Sói Lại Chạy Tới Miệng Hổ

Ở dưới sự gợi ý của tổ nhân nhiên ngồi vụ của Nhuyễn Trùng đoàn tàu, từng hành khách có thứ tự từ trên xe đi xuống. ͏ ͏ ͏ ͏

Một người phụ nữ chừng ba mươi tuổi thanh tú, mang theo một hài tử mười ba mười bốn tuổi từ trên xe đi xuống. Đướng trên đài, một vị quan quân cầm kèn đồng lớn tiếng hô: ͏ ͏ ͏ ͏

- Mọi người xếp hàng xuất trạm, đem chứng minh thân phận cầm trong tay, tiến hành kiểm tra! ͏ ͏ ͏ ͏

Nhìn thấy đoàn tàu đứng lên, rõ ràng số lượng lớn quân nhân, thằng bé kia rụt lại đắc ý. ͏ ͏ ͏ ͏

- Mụ mụ, ta sợ! ͏ ͏ ͏ ͏

- Đừng sợ, đến nơi này, chúng ta có thể an toàn! ͏ ͏ ͏ ͏

Nữ nhân thấp giọng nói rằng: ͏ ͏ ͏ ͏

- Không nên kinh hoàng như thế này, tất cả đã có ta! ͏ ͏ ͏ ͏

- Ừm ͏ ͏ ͏ ͏

Chờ hơn mười phút, rốt cuộc cũng đến lượt hai mẹ con này. ͏ ͏ ͏ ͏

Nữ nhân đem chứng minh thân phận của mình cùng nhi tử giao cho quan quân. ͏ ͏ ͏ ͏

- Bạch Hiểu? Ngự Thú sư Hoàng Kim cấp? ͏ ͏ ͏ ͏

Quan quân kiểm tra Bạch Hiểu, là một vị Ngự Thú sư Hoàng Kim cấp. ͏ ͏ ͏ ͏

Sau khi thu được chỉ lệnh của Đông Nam quân bộ, Tô Dương cùng Phong Uyển Kiệt đều không chậm trễ, phái ra trọng binh trấn thủ hai cửa thành lớn cùng nhà ga, đối với người đến Đại Tiều thành, tiến hành kiểm tra nghiêm ngặt. ͏ ͏ ͏ ͏

- Đúng vậy! ͏ ͏ ͏ ͏

Bạch Hiểu gật đầu... ͏ ͏ ͏ ͏

Ngự Thú sư Hoàng Kim cấp, đã là đối tượng cần chú ý. ͏ ͏ ͏ ͏

Quan quân kiểm tra Bạch Hiểu xem xét Bạch Hiểu một cách cẩn thận, vừa liếc nhìn thiếu niên mười ba tuổi bên người Bạch Hiểu. Người thiếu niên kia, bị quan quân trừng mắt một cái, có chút sợ hãi cúi đầu, gắt gao đẩy mẫu thân. ͏ ͏ ͏ ͏

Quan quân cũng không để ý, trên người bọn họ sát khí rất nặng, rất nhiều tiểu hài tử sợ bọn họ. Bất quá vị thiếu niên này, lá gan hơi nhỏ một chút! ͏ ͏ ͏ ͏

Quan quân xem dáng dấp hai người này, hoàn toàn giống nhau, xem phản ứng của thiếu niên là có thể đoán được, hai người này hẳn là mẹ con chân chính. ͏ ͏ ͏ ͏

Nghĩ tới đây, sắc mặt vị quan quân kia đã hơi thả lỏng một chút. ͏ ͏ ͏ ͏

- Tới Đại Tiều thành để làm gì? ͏ ͏ ͏ ͏

Bạch Hiểu đáp lại: ͏ ͏ ͏ ͏

- Chồng ta chết rồi, cần ra ngoài làm nhiệm vụ nuôi gia đình, thật lâu không có ra nhiệm vụ, nghe nói Đại Tiều thành có Tô tướng quân đang ở, hết sức an toàn, phụ cận cũng không có hung thú nào đặc biệt lợi hại, liền muốn tới nơi này mưu sinh. ͏ ͏ ͏ ͏

Lý do của Bạch Hiểu, thập phần hợp lí. ͏ ͏ ͏ ͏

Phụ cận Đại Tiều thành, nguyên bản xác thực là còn có hung thú Vương Giả cấp, bất quá đều bị Tô Dương giết sạch rồi. Sau lại một lần Đại Hải khiếu, đem hung thú xung quanh rửa sạch sẽ một cái. ͏ ͏ ͏ ͏

Bất quá khoảng thời gian gần đây, số lượng hung thú cấp thấp đông đảo, lại từng bước lan tràn về hướng giải đất đã từng bị Đại Hải khiếu thanh tẩy qua, hoàn toàn chính xác là vô cùng thích hợp cho Ngự Thú sư cấp thấp xuất thủ... ͏ ͏ ͏ ͏

Vào mười năm ngày gần đây, Ngự Thú sư cấp thấp ở Đại Tiều thành, rõ ràng tăng lên rất nhiều. ͏ ͏ ͏ ͏

- Ừm! ͏ ͏ ͏ ͏

Quan quân gật đầu. ͏ ͏ ͏ ͏

- Đăng ký một cái tin tức của ngươi, sau khi đăng ký xong, có thể tiến vào, nhớ kỹ không nên gây chuyện. ͏ ͏ ͏ ͏

- Được rồi, chúng ta không phải đến để gây sự! ͏ ͏ ͏ ͏

Quan quân gật đầu, hắn cũng hiểu được, Bạch Hiểu mang theo hài tử, cũng sẽ không gây sự. Một đôi mẹ con, tự nhiên sẽ khiến người ta giảm bớt cảnh giác, ͏ ͏ ͏ ͏

Hắn cũng không cho rằng Bạch Hiểu thoạt nhìn giống người của Thiên Tỉnh hội, Thiên Tỉnh hội hẳn là còn không đến mức mang theo hài tử đi chấp hành nhiệm vụ nguy hiểm! ͏ ͏ ͏ ͏

Sau khi ghi danh tin tức của mẹ con Bạch Hiểu, quan quân liền thả bọn họ tiến vào Đại Tiều thành. ͏ ͏ ͏ ͏

Lôi kéo tay con trai, đi ra nhà ga, tiến vào đường cái Đại Tiều thành phồn hoa náo nhiệt, Bạch Hiểu thở dài nhẹ nhõm. Rốt cuộc cũng thông qua! ͏ ͏ ͏ ͏

Nếu như không phải bất đắc dĩ, nàng tuyệt đối là sẽ không tiến vào Đại Tiều thành. Cũng không có cách nào, đã bị dồn đến mức này, nàng không có lựa chọn nào khác! ͏ ͏ ͏ ͏

- Mẹ, bây giờ chúng ta an toàn rồi sao? ͏ ͏ ͏ ͏

Nhi tử bị Bạch Hiểu lôi kéo nhỏ giọng hỏi. An toàn? ͏ ͏ ͏ ͏

Bạch Hiểu cảm thấy, tiến vào Đại Tiều thành, mới là nguy hiểm nhất. Bọn họ là mới vừa chạy ra khỏi ổ sói, lại chui vào miệng hổ! Chỉ là con hổ này, bây giờ còn chưa có chú ý tới mẹ con bọn họ. Bạch Hiểu nhỏ giọng nói ra: ͏ ͏ ͏ ͏

- Nhỏ giọng chút! ͏ ͏ ͏ ͏

- Ba người kia, cũng sẽ không bị đuổi theo chứ? ͏ ͏ ͏ ͏

- Bọn họ không dám, nơi này là Đại Tiều thành, thành chủ của nơi này, bọn họ không chọc nổi! ͏ ͏ ͏ ͏

- Thật vậy không? Còn có người ba ba không dám trêu trọc? ͏ ͏ ͏ ͏

- Sau này không nên gọi hắn là ba ba, ngươi không có ba ba! ͏ ͏ ͏ ͏

Bạch Hiểu hơi có chút kích động thấp giọng quát. Lập tức, nàng liền phát hiện tâm tình của mình có chút quá mức! ͏ ͏ ͏ ͏

Nàng nói khẽ với nhi tử: ͏ ͏ ͏ ͏

- Trước tiên chúng ta tìm một chỗ ở rồi nói tiếp, ở trong toà thành này, chỉ cần chúng ta không bại lộ, thì cũng rất an toàn. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạn cần đăng nhập để bình luận