Toàn Cầu Hung Thú: Ta Có Vô Số Thần Thoại Cấp Sủng Thú

Chương 444: Ta Phải Lập Công Chuộc Tội

Chương 444: Ta Phải Lập Công Chuộc Tội

Tô Dương nhìn Hà Nhất Nhiên, còn có vị trung niên thiếu tá kia, cùng với đám Ngự thú sư tinh nhuệ của Tây quân bộ, lớn tiếng nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Chúng ta về nhà, tất cả chạy bộ đến nhà ga! ͏ ͏ ͏ ͏

Hà Nhất Nhiên cười lạnh nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Tô thiếu tá, có cần chúng ta phái xe quân đội đến tiễn các ngươi tới nhà ga không? ͏ ͏ ͏ ͏

- Không cần, chúng ta không chọc nổi, còn không trốn thoát được sao? ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Dương không hề chừa cho Hà Nhất Nhiên chút sắc mặt tốt. ͏ ͏ ͏ ͏

Hơn nữa, ở bên trong Nghi Lan thành, một đám Ngự thú sư Hoàng Kim cấp dưới tay hắn chạy bộ, chắc chắn nhanh hơn so với xe quân đội! ͏ ͏ ͏ ͏

Nhìn Tô Dương dẫn theo thành viên của tiểu đội khẩn cấp 14 chạy bộ rời đi, không thèm quay đầu lại, chân mày của Hà Nhất Nhiên và trung niên thiếu tá đều nhíu lại. ͏ ͏ ͏ ͏

Bọn họ không trông thấy bất kỳ kẽ hở nào trên mặt của Tô Dương. ͏ ͏ ͏ ͏

Trong lòng vị trung niên thiếu tá kia lại lầm bầm... Chẳng lẽ Tô Dương thực sự dẫn người đi sao? ͏ ͏ ͏ ͏

- Hà thượng úy... ͏ ͏ ͏ ͏

- Đừng lo lắng, chỉ cần chúng ta không để ý tới bọn họ, bọn họ chắc chắn sẽ quay lại! ͏ ͏ ͏ ͏

Thực ra, trong lòng Hà Nhất Nhiên cũng đang đánh cược. ͏ ͏ ͏ ͏

Chẳng lẽ Tô Dương thực sự lớn mật, dám làm trái lại với mệnh lệnh của Tây Nam quân bộ sao? ͏ ͏ ͏ ͏

Trung niên thiếu tá đề nghị: ͏ ͏ ͏ ͏

- Nếu không, ta phái người đi theo bọn họ nhé? ͏ ͏ ͏ ͏

- Được! ͏ ͏ ͏ ͏

Hà Nhất Nhiên vẫn gật đầu. ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Dương chung quy không thể nào dùng vũ lực bên trong Nghi Lan thành được! ͏ ͏ ͏ ͏

Nghi Lan thành không phải là địa bàn của Tây Nam quân bộ bọn họ, một khi ra tay, chắc chắn bọn họ phải chịu thiệt. ͏ ͏ ͏ ͏

Bị người ta đuổi ta khỏi Nghi Lan thành, Tô Dương có phần khó chịu. ͏ ͏ ͏ ͏

Thế nhưng thực ra hắn cũng không quá để tâm. ͏ ͏ ͏ ͏

Bởi vì hắn biết, nếu như hắn thật sự chạy về Tây Nam, cái tên trung niên thiếu tá và Hà Nhất Nhiên kia chắc chắn sẽ không được gì tốt! ͏ ͏ ͏ ͏

Cùng lắm thì, mọi người thương tổn lẫn nhau là được! ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Dương hắn da dày thịt béo, không sợ! ͏ ͏ ͏ ͏

Thời đại bây giờ, ai mà không phải là tiểu công tử, ai còn không có chút cáu tính? ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Dương chạy ở phía đấu, bắt đầu suy nghĩ linh tinh. ͏ ͏ ͏ ͏

Hắn nghĩ rằng có nên đến Thạch Vân thành mấy ngày, xem xem Thú Thần giáo có tro tàn lại cháy hay không... Nghĩ rằng sau khi trở về, nên ăn nói thế nào với Diêu đại đội. ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Dương dẫn theo tiểu đội chạy bên trong Nghi Lan thành, hầu như không gặp bất cứ trở ngại nào. ͏ ͏ ͏ ͏

Xe cộ chạy trên đường, trông thấy bọn họ, đều ồn ào nhường đường. ͏ ͏ ͏ ͏

Không tới một tiếng đồng hồ, Tô Dương đã dẫn thủ hạ đi tới nhà ga. ͏ ͏ ͏ ͏

Tìm được đoàn tàu nhuyễn trùng mang số hiệu 1056, Uông Hoành đang đứng ở bên cạnh đoàn tàu, nói chuyện phiếm với đám tiểu tỷ tỷ và mỹ nữ của trạm thu, Tô Dương có phần hâm mộ người này. ͏ ͏ ͏ ͏

Thật sự quá phóng khoáng! ͏ ͏ ͏ ͏

Trông thấy Tô Dương dẫn đội chạy tới, Uông Hoành buông tiểu tỷ tỷ của trạm thu ra, chạy tới hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏

- Tô đội trưởng, phải đi làm nhiệm vụ sao? ͏ ͏ ͏ ͏

- Không có nhiệm vụ, chúng ta quay về nguyên quán Tây Nam! ͏ ͏ ͏ ͏

Uông Hoành nghi ngờ nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Nhiệm vụ hủy bỏ rồi sao? ͏ ͏ ͏ ͏

- Chúng ta không làm nhiệm vụ nữa, về nhà nghỉ ngơi! ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Dương lớn tiếng hô lên: ͏ ͏ ͏ ͏

- Các huynh đệ, mau, lên xe về nhà! ͏ ͏ ͏ ͏

Thành viên của tiểu đội đồng thanh hô lên, chen lên đoàn tàu như ong vỡ tổ. ͏ ͏ ͏ ͏

Bọn họ không hề nghĩ nhiều, bọn họ cũng không muốn bị sỉ nhục, dù sao thì theo mệnh lệnh của Tô Dương, chỉ có chuẩn chứ không sai! ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Dương nhảy lên đoàn tàu, Liễu Mộng Vân và Hách Nhân cũng theo chân hắn. ͏ ͏ ͏ ͏

Thế nhưng vẻ mặt của Liễu Mộng Vân và Hách Nhân vô cùng phức tạp. ͏ ͏ ͏ ͏

Có mờ mịt, có kinh ngạc, còn có cả lo lắng! ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Dương ngồi lên trên ghế salon, hô lớn: ͏ ͏ ͏ ͏

- Lão Uông, giương buồm, khởi hành thôi! ͏ ͏ ͏ ͏

Uông Hoành nhìn vô số cái chân ngắn ngủn của ma nhuyễn trùng nhà mình, có phần dở khóc dở cười. ͏ ͏ ͏ ͏

Liễu Mộng Vân nhỏ giọng hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏

- Thiếu tá, chúng ta thực sự sẽ rời khỏi đây sao? ͏ ͏ ͏ ͏

- Sao lại không? ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Dương dựa vào ghế salon, đột nhiên hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏

- Chẳng lẽ ngươi tưởng ta đang nói đùa đấy à? ͏ ͏ ͏ ͏

Liễu Mộng Vân và Hách Nhân đều gật đầu. ͏ ͏ ͏ ͏

Bọn họ đích thực đã tưởng rằng, Tô Dương muốn dùng chuyện rời khỏi tây bộ để uy hiếp Hà Nhất Nhiên và vị trung niên thiếu tá kia! ͏ ͏ ͏ ͏

Buộc bọn họ phải nhượng bộ! ͏ ͏ ͏ ͏

Thế nhưng bọn họ không ngờ tới, Tô Dương lại muốn đùa thành thật! ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Dương thật sự dự định về nhà! ͏ ͏ ͏ ͏

Chống lại quân lệnh, nghiêm trọng một chút, sẽ bị xử bắn. ͏ ͏ ͏ ͏

Nếu như hiện giờ bọn họ quay về, cho dù không chết, cũng sẽ bị lột một lớp da! ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Dương hỏi ngược lại: ͏ ͏ ͏ ͏

- Ta nói đùa với các ngươi khi nào? ͏ ͏ ͏ ͏

- Nhưng mà mệnh lệnh của quân bộ... ͏ ͏ ͏ ͏

- Yên tâm, đây là quyết định của ta, mệnh lệnh của ta, các ngươi đều là thủ hạ của ta, đều nghe theo lời ta, trách nhiệm đều là do ta gánh! ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Dương vẫy vẫy tay, không thèm để ý, nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Ta có thể gánh được sự trừng phạt của Tây Nam quân bộ, ta còn có thể xin lập công chuộc tội! ͏ ͏ ͏ ͏

Liễu Mộng Vân và Hách Nhân vô lại nhìn lẫn nhau... Bọn họ đều hết cách với Tô Dương. ͏ ͏ ͏ ͏

Ngự thú sư Tinh Diệu cấp như Tô Dương, chỉ cần thái độ nhận sai thành khẩn, không tạo nên tổn thất nghiêm trọng, khi quay về quân bộ quả thực nhất định sẽ có quyền được miễn! ͏ ͏ ͏ ͏
Bạn cần đăng nhập để bình luận