Khoa Cử Nghịch Tập: Mạnh Nhất Nữ Thủ Phụ

Chương 100. Mọi người đều có bí mật!

Liễu thị lải nhải, muốn Trình Khanh ở nhà một đêm, sợ buổi tối lên đường không an toàn.
“Có một chiếc đèn lồng là con định đưa cho thúc tổ mẫu, thư viện sáng mai còn có tiết học, đêm nay con không ở nhà được.”
Chỉ có ngũ phòng tới đưa bánh trung thu, vậy thuyết minh Tề Duyên Tùng không đến cửa.
Nếu Tề gia đã tới nhà, Liễu thị khẳng định sẽ nhắc tới với nàng.
Trình Khanh cũng không lộ ra khác thường, ở trong nhà ngây người nửa canh giờ liền rời đi.
Bờ sông náo nhiệt còn chưa tan đi, đêm nay hội Văn không biết có bao nhiêu người sẽ ngoạn nhạc suốt đêm.
Có người là ở hội Văn giao tế, nhưng càng nhiều người là lợi dụng hội Văn làm cái cớ phóng túng chính mình.
Trình Khanh cũng không có trực tiếp trở về thư viện, nàng lại lần nữa về tới bên ngoài biệt viện hội Văn, tưởng ở bên ngoài chờ Trình Ngũ lão gia, không biết lại qua hơn nửa tháng, kinh thành có tin tức mới truyền đến hay không?
Tư Nghiên mướn một con thuyền nhỏ, Trình Khanh liền ngồi trên thuyền chờ.
Tư Mặc bị nàng phái đi nhìn chằm chằm Tề Duyên Tùng, Tư Nghiên đến cửa sau biệt viện thủ, để ngừa Trình Ngũ lão gia từ cửa sau rời đi bỏ lỡ cùng Trình Khanh.
Mặt sông chỉ có ánh sáng mênh mông, Trình Khanh ngồi trên thuyền nhỏ không biết khi nào thế nhưng đến gần một con thuyền lớn đen như mực, trên boong tàu đối phương có rất nhiều hộ vệ, ánh trăng chiết xạ ra vẻ lạnh sắc bén, người cầm chèo cho thuyền của Trình Khang sợ tới mức mềm cả chân.
Trên mặt sông tự dưng xuất hiện một con thuyền lớn!
Lặng yên không một tiếng động, rồi lại thủ vệ nghiêm ngặt.
Có người nhảy một cái, nhảy tới trên thuyền nhỏ, lưỡi dao sắc bén nháy mắt liền đặt ở trên cổ Trình Khanh, lại chế trụ người chèo thuyền.
Cách vạt áo, hàn khí lưỡi dao chui vào trong cổ Trình Khanh.
Là người nào nha, hội Văn Nam Nghi lại có thể xuất hiện hải tặc cường đạo?
Là nhị phòng mua hải tặc tới diệt trừ nàng, hay là Du Tam rốt cuộc cũng lộ ra sự tàn nhẫn của con cháu quan lại…… trong nháy mắt ngắn ngủn, Trình Khanh suy nghĩ rất nhiều, có lẽ bị người cứa cổ như vậy nàng có thể trở lại thế giới của chính mình.
Muốn đánh cuộc một phen hay không?
Chết tử tế không bằng tồn tại, nàng không nắm chắc có thể xuyên trở về!
Trình Khanh tận lực duy trì trấn định, nhưng hàm răng vẫn cứ nhẹ nhàng run lên.
“Ngươi là người phương nào!”
Lưỡi dao cách cổ nàng lại gần hơn một phân, nhưng không trực tiếp chặt bỏ, đầu óc Trình Khanh tránh ra một tia thanh minh, không có trực tiếp giết nàng, tức là nàng còn có thể sống!
“Ta là học sinh thư viện Nam Nghi, hôm nay tới tham gia hội Văn trung thu, thấy ánh trăng rất đẹp, mới bảo người cầm lái chống thuyền thưởng cảnh, không phát giác ra quý nhân…… Thật là một hồi hiểu lầm!”
Cổ ở dưới đao của người, muốn không cúi đầu cũng không có biện pháp.
So sánh với mặt mũi đương nhiên là mệnh càng quan trọng hơn.
Trình Khanh cũng không nghĩ tới trị an triều Đại Ngụy có thể kém thành như vậy, sớm biết như thế, nàng khẳng định thành thành thật thật trở lại thư viện, chờ đến khi trường học nghỉ phép đi gặp Trình Ngũ lão gia cũng được!
Người cầm mái chèo còn không bằng Trình Khanh, sợ tới mức đái trong quần, bị người xách cổ, run run rẩy rẩy xin tha.
Trên thuyền lớn truyền đến một tiếng nghi hoặc:
“Trình sư đệ sao?”
Âm thanh này có hơi chút quen tai!
Trình Khanh vui mừng, “Chính là ta, Trình Khanh!”
Nàng không hỏi là vị sư huynh nào, thủ vệ nghiêm ngặt che che giấu giấu như vậy, đối phương khả năng cũng không muốn bại lộ chính mình, biết càng nhiều chết càng nhanh, dục vọng cầu sinh của Trình Khanh áp qua lòng hiếu kỳ.
Một người đi tới trên boong tàu, ánh trăng tăng thêm vài phần mộng ảo cho khuôn mặt tuấn mỹ của hắn, người này rõ ràng là Mạnh Hoài Cẩn.
Mạnh Hoài Cẩn không ở trong hội Văn để mọi người truy phủng sao, sao lại xuất hiện ở trên con thuyền lớn đen như mực này?
Bạn cần đăng nhập để bình luận