Khoa Cử Nghịch Tập: Mạnh Nhất Nữ Thủ Phụ

Chương 71. Xin lỗi cùng cô lập!

Quần áo tắm rửa, đệm chăn, mấy đồ linh tinh vụn vặt cũng đựng đầy mấy cái hòm.
Ngũ phòng bên kia phái hai gã sai vặt tới hỗ trợ Trình Khanh dọn đồ, Trình Khanh cũng không cự tuyệt.
Thân mình nàng đích xác đơn bạc, gió thổi hơi mạnh một chút đã muốn bay, chân chính là gánh không gánh nổi, vác không vác nổi!
Liễu thị không thể dựa vào năng lực của bản thân mà sửa chữa được quy củ của thư viện, vừa ra đến trước cửa đã dặn dò mấy trăm lần, lại đưa cho Trình Khanh hai mươi lượng bạc, sợ Trình Khanh ở trong thư viện không có tiền dùng.
Trình Khanh cũng không từ chối.
Con cháu Trình thị chỉ cần có thể thi được vào thư viện liền không cần đưa quà nhập học, nhưng ở thư viện cầu học vẫn phải giao tiền cơm, học sinh có thể lựa chọn thức ăn tiêu chuẩn, ăn đồ ngon hay không còn phải xem bạc trong túi nhiều hay không, tiêu tiền cho vấn đề này Trình Khanh không tính toán tiết kiệm, nàng bệnh nặng một hồi thân mình còn chưa có hồi phục trở lại, thân thể là tiền vốn của cách mạng, không có thân thể tốt không chịu nổi học tập gian khổ.
Ngoại trừ tiền cơm, còn có giấy và bút mực, tiêu dùng đều phải do bản thân Trình Khanh ra tiền.
Thư viện một tháng cho nghỉ một kỳ ngắn, ba tháng cho nghỉ một kỳ dài, Liễu thị cho Trình Khanh hai mươi lượng bạc cũng không tính là ít, nàng bị tâm từ mẫu quấy phá, chính mình có thể tiết kiệm khắp nơi, nhưng lại không thể bạc đãi Trình Khanh…… Liễu thị đau lòng Trình Khanh gánh vác quá nhiều gánh nặng không nên thuộc về nàng.
Trình Khanh tới chân núi, nghỉ chân ở quán rượu, lão bản nương quán rượu trộm đánh giá nàng, muốn nói lại thôi.
Rốt cuộc vẫn không nhịn xuống, tiến lên dò hỏi:
“Ngươi chính là Trình Khanh thiếu gia trụ ở hẻm Dương Liễu đúng không?”
“Ta đúng là tên Trình Khanh, nhưng không phải thiếu gia gì cả, thím có chuyện gì sao?”
Lão bản nương từ trên quầy hàng túm ra một tên tiểu nhị đang co đầu rụt cổ, “Chính ngươi nói đi!”
Ngũ quan tiểu nhị nhăn thành một đoàn, từ trong tay áo móc ra một túi tiền, hai tay dâng lên: “Trình Khanh thiếu gia, tiểu nhân không nên thay người loạn truyền lời, làm bẩn thanh danh của thiếu gia, số tiền thưởng này tiểu nhân thật là một văn cũng chưa tiêu, tiểu nhân dập đầu bồi tội cho ngài!”
Tiểu nhị nói, thật sự quỳ xuống, bang bang đập đầu mấy cái.
Trình Khanh thập phần không khoẻ, trước khi xuyên qua, nhà nàng rất có tiền, nhưng cũng chưa từng gặp qua trường hợp như vầy, một lời không hợp liền quỳ xuống dập đầu.
Bản thân Trình Khanh cũng không đỡ dậy nổi, phải sai hai gã sai vặt hỗ trợ mới nâng được tiểu nhị quán rượu dậy.
“Có chuyện gì từ từ nói, ngươi nơi nào làm bẩn thanh danh ta?”
Tiểu nhị lắp bắp kể lại chuyện mà chính mình đã làm.
Lão bản nương quán rượu cũng hướng về phía đầu hắn đánh vài cái thật mạnh, một bên đánh một bên xem phản ứng của Trình Khanh: “Hồ đồ, loại tiền thưởng như vậy cũng tham, thanh danh của người đọc sách quan trọng đến như thế nào, tên hỗn trướng này dù có dập đầu một trăm lần cho thiếu gia cũng không đền bù được sai lầm của chính mình……”
Hóa ra người cùng ngày đi đến hẻm Dương Liễu truyền lời chính là tiểu nhị này.
Tiểu nhị ham tiền thưởng, nghe lời người ta phân phó.
Tiểu nhị đáng giận, người phân phó tiểu nhị đi đến hẻm Dương Liễu thậm chí càng xấu xa hơn.
Người nọ chính là Du Tam, Trình Khanh đã sớm biết.
Nàng không biết tiểu nhị xuất phát từ lý do gì mà lại đi xin lỗi nàng, nhưng việc này không thể nghi ngờ là chuyện tốt. Quán rượu mở ở trên con đường đi đến thư viện nhất định phải qua, người nghỉ chân ở chỗ này hơn phân nửa là có quan hệ cùng thư viện Nam Nghi, có người thế nàng làm sáng tỏ thanh danh, Trình Khanh sao phải cự tuyệt!
Đương nhiên, tiền thưởng tiểu nhị đưa lên Trình Khanh sẽ không cầm, người ta đã có thể nhận lỗi trước mặt mọi người, Trình Khanh cũng có thể diễn rộng lượng tha thứ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận