Khoa Cử Nghịch Tập: Mạnh Nhất Nữ Thủ Phụ

Chương 22. Ngũ Phòng Trí Tuệ

Đương nhiên, dù cho Trình Tri Viễn vô tội, Nhị Nương và Tam Nương cơ bản cũng không có khả năng gả vào nhà cao cửa rộng……
Hai tiểu nương tử thực sự là thảm, phụ thân đã chết, đệ đệ còn nhỏ, hai đầu đều không có dựa vào.
Trừ phi Trình Khanh thực sự ưu tú, ở trước khi Nhị Nương tử và Tam Nương tử chọn phu quân đã lấy được công danh, nàng có tiền đồ, tiêu chuẩn kết hôn của hai tỷ tỷ tự nhiên nước lên thì thuyền lên.
Lý thị còn muốn giữ hai mẫu tử ở lại ăn cơm, Trình Khanh lại từ chối, nói phải về nhà đóng cửa đọc sách.
Hai mẫu tử vừa đi, Lý thị trở về chính phòng nội viện.
Chính phòng là địa phương cư trú của Ngũ lão gia và Lý thị, Trình Khanh tới gặp Ngũ lão gia, được cho biết là Ngũ lão gia không ở trong nhà, kỳ thật Ngũ lão gia hôm nay vẫn luôn không ra khỏi cửa.
Dù sao nhà cửa ngũ phòng nhiều như vậy, nếu Ngũ lão gia không nghĩ gặp người, khách tới thăm cũng không thể lục soát tất cả các phòng để tìm Ngũ lão gia.
Thấy tâm tình Lý thị không tồi, Ngũ lão gia cũng cười:
“Xem ra bà rất thích đứa bé này của Tri Viễn?”
Lý thị tạm chưa trả lời câu hỏi của trượng phu, ngược lại mở hộp lễ vật mà hai mẫu tử Trình Khanh mang đến ra, bên trong để điểm tâm và mứt hoa quả của cửa hiệu lâu đời ở huyện Nam Nghi, nếu đưa lễ vật quý trọng thì gia đình Trình Khanh không lấy ra được, nhưng đưa chút thức ăn là không công không tội.
Lý thị đậy nắp hộp lại, có vài phần tò mò:
“Ông gọi người an bài căn nhà nhỏ như vậy cho bọn họ, ta còn tưởng rằng hai mẫu tử bọn họ tới cửa sẽ oán giận điều kiện gian khổ, nào biết thế nhưng không hề đề cập đến, trở về huyện Nam Nghi liền phân phát hết hạ nhân, mấy việc giặt quần áo, nấu cơm là do Liễu thị mang theo ba tiểu nương tử tự mình động thủ, Tri Viễn bên ngoài lang bạt mười mấy năm, cũng làm tri huyện, trong nhà sao lại nghèo thành như vậy?”
Nghi vấn của nương tử Lý thị, làm Ngũ lão gia nhớ tới tính tình của đường chất Trình Tri Viễn.
Có những người gặp cảnh khốn cùng là có nguyên nhân.
Trình Tri Viễn có ít tài danh, nhưng bởi vì tính tình quá cứng, lãng phí một thân tài học, chìm nổi mười mấy năm mới lên làm được tri huyện thất phẩm, Ngũ lão gia thập phần không tán đồng sự cương ngạnh năm đó của Trình Tri Viễn.
Đối với Trình Khanh, Ngũ lão gia tính toán quan sát một chút, hiện tại xem ra có vài phần cơ linh, có thể thành công hay không, Ngũ lão gia cũng không xác định.
“Tri Viễn hiện tại cõng thanh danh tham ô bạc cứu tế, nếu Liễu thị mang theo Trình Khanh trở lại Nam Nghi còn ở trong nhà lớn sai sử nô tỳ, bốn phía đặt mua sản nghiệp, vậy cũng quá ngu xuẩn, lấy tình thế trước mắt tới xem, nhà hắn biểu hiện nghèo một chút mới tốt. Nghèo thật hay là nghèo giả chúng ta không cần quản, cô nhi quả phụ trở về Nam Nghi, trong tộc chiếu cố thêm vài phần cũng là việc nên làm.”
Lý thị gật đầu: “Trình Khanh đi thư viện đọc sách cũng không tồi, vạn nhất là đứa trẻ thông minh, sẽ hữu ích cho Trình gia.”
Ngũ lão gia và Lý thị đều không có ý tưởng chèn ép Trình Khanh.
Con cháu trong tộc có tiền đồ, gia tộc mới có thể càng ngày càng hưng thịnh.
Con cháu trong tộc đều không lao động gì, hưng thịnh hiện giờ sẽ chỉ là phù dung sớm nở tối tàn, nếu không có người nối nghiệp, gia tộc sẽ suy tàn đặc biệt nhanh!
Bạn cần đăng nhập để bình luận