Khoa Cử Nghịch Tập: Mạnh Nhất Nữ Thủ Phụ

Chương 104. Này vội, không dám không giúp!

Người này vẫn không từ bỏ tìm Trình Khanh gây phiền toái, nhưng liên tiếp cũng chưa đắc thủ, mấy ngày gần đây tạm thời ngừng nghỉ…… Trình Khanh hoài nghi Du Tam đang nghẹn đại chiêu gì, nhắc nhở chính mình không cần thả lỏng cảnh giác với Du Tam.
Tư Mặc đi theo dõi Tề Duyên Tùng, là Tư Nghiên tới đón Trình Khanh nghỉ, Tư Nghiên cảm thấy Du Tam thật phiền.
"Khi thiếu gia gặp mặt Thẩm Học Đạo đúng ra nên cáo trạng với Du tri phủ……”
Trình Khanh bật cười, "Ngươi nói ngốc gì vậy!”
Du tri phủ rất để ý thanh danh, nơi nơi chùi đít thay nhi tử, thậm chí nguyện ý thế nhi tử nhận lỗi, nhưng đó là ngầm! Nếu Trình Khanh giống kẻ ngốc ở trước mặt nhiều người nói bậy Du Tam như vậy, Du tri phủ chỉ sợ nổi giận khó giữ, hận không thể băm thây Trình Khanh.
Tư Nghiên cũng biết tự mình nói sai, người ngoài đâu thể bằng máu mủ ruột già, Du tri phủ đương nhiên sẽ giúp nhi tử mà không phải Trình Khanh thiếu gia.
Trình Khanh thiếu gia thật đáng thương.
Đối xử với hạ nhân bọn họ hòa khí, làm người tiến tới nỗ lực, cố tình lại bị người như Du Tam gây khó dễ!
Du Tam có gì ghê gớm, còn không phải là biết đầu thai có một người cha tốt sao?
Trình Khanh đang muốn lên thuyền, bến tàu đã sớm có một chiếc xe ngựa dừng lại, màn xe bị người xốc lên, có người gọi nàng lại:
"Trình sư đệ.”
Trình Khanh kinh ngạc, "Mạnh sư huynh?”
Mạnh Hoài Cẩn ngồi trên xe ngựa hướng nàng vẫy tay, Trình Khanh nghĩ đến con thuyền lớn đen như mực kia, cả thuyền đều là ánh đao, thập phần không tình nguyện dịch qua.
"Sư huynh tìm ta có việc sao?”
Mạnh Hoài Cẩn nhịn ý cười, hắn còn tưởng rằng Trình Khanh không sợ trời không sợ đất đâu, xem ra là cũng có sợ, hóa ra trước đó kêu "Mạnh sư huynh” là vui sướng phát ra từ nội tâm, hiện tại gọi hắn "Mạnh sư huynh” lại đầy mặt viết kháng cự.
"Có chút việc, chỉ có Trình sư đệ có thể giúp, nếu sư đệ không muốn ——”
Trình Khanh bài trừ ra một nụ cười, "Có thể giúp đỡ Mạnh sư huynh, ta thật cao hứng!”
Có thể cự tuyệt sao?
Không thể!
Toàn bộ thư viện đều biết Mạnh Hoài Cẩn đối với nàng có ân, tri ân không báo, nàng còn sống nổi sao.
"Vậy mời sư đệ lên xe đi, bảo gã sai vặt của ngươi mang tin về nhà, chuyện bên này của ta khả năng phải mất vài ngày, thư viện bên kia ta cũng đã thế ngươi xin nghỉ, sư đệ không cần lo lắng.”
Mạnh Hoài Cẩn thập phần tri kỷ, Trình Khanh còn có thể nói cái gì, nhận mệnh lên xe ngựa Mạnh Hoài Cẩn.
Nàng sợ cái gì, Giải Nguyên giống Mạnh Hoài Cẩn tiền đồ vô lượng như vậy tổng sẽ không kiêm chức làm kẻ buôn người đi, huống chi nàng gầy trơ xương, dung mạo bình thường cũng không đáng giá mấy lượng bạc…… Mạnh Hoài Cẩn đương nhiên không có tâm tư bán nàng, chỉ đưa Trình Khanh tới phủ thành.
Tuyên Đô phủ so với huyện Nam Nghi càng phồn hoa hơn, xe ngựa rẽ trái rẽ phải tới một tòa tiểu viện, Trình Khanh một đường đều mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, không hỏi nhiều, không hiếu kỳ, toàn nghe Mạnh Hoài Cẩn an bài.
Mạnh Hoài Cẩn cũng không bạc đãi nàng, đại sảnh đã dọn xong một bàn đồ ăn phong phú, chén sứ trắng có ấn ký của tửu lầu, không nghĩ tới nàng cự tuyệt Thôi béo, nhưng vẫn ăn được bàn tiệc Thái Bạch Lâu ——
"Mạnh sư huynh, trước nói chính sự đi, nếu không bàn tiệc Thái Bạch Lâu này ta ăn cũng không yên tâm, vô công bất thụ lộc!”
Chiêu hiền đãi sĩ tất có sở cầu, quy cách cao như vậy, nàng sợ chuyện mà Mạnh Hoài Cẩn muốn nàng làm sẽ đặc biệt khó.
Không có người ngoài ở đây, Mạnh Hoài Cẩn cũng không hề khách khí:
"Hội Văn trung thu ngày ấy, ngươi liên tiếp giải được hơn hai mươi đề toán học, nếu không phải bị Du Tam ngăn chặn, ngay cả ba mươi đề, thậm chí nhiều hơn ngươi cũng có thể giải được đi? Ngươi tinh thông toán học, việc ta nhờ ngươi làm cũng có quan hệ cùng điều này.”
Trình Khanh thiếu chút nữa cắn trúng đầu lưỡi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận