Khoa Cử Nghịch Tập: Mạnh Nhất Nữ Thủ Phụ

Chương 429. Khổ trung mua vui ( 2 càng )

Thôi thái thái quả nhiên bị dời đi lực chú ý, hấp tấp lao ra ngoài sắc thuốc.
Trong phòng cuối cùng cũng thanh tĩnh.
Thôi Ngạn mời Trình Khanh và Chu Hằng ngồi xuống, một bàn tay đáp ở trên cái chân gãy của chính mình, không thấy hài hước vừa rồi, chỉ còn lại có âm trầm:
"Chuyện này nháo lên từ hôn sự Ngũ Nương và Chu Hằng, đương nhiên đây cũng chỉ là lời dẫn, chỉ vì một cọc hôn sự, Thôi Bằng sẽ không xé rách mặt. Chỉ có thể nói mâu thuẫn đã sớm tồn tại, cha ta một bên tình nguyện muốn thay đổi cạnh cửa Thôi gia, trông cậy vào ta khoa cử nhập sĩ, các huynh đệ con vợ lẽ khác tiếp quản sinh ý Thôi gia, làm cánh tay trái phải của ta, nhưng không chịu nổi người ta không nghĩ làm cánh tay, mà là muốn làm người cầm quyền Thôi gia."
Hiện tại ngẫm lại, mặc kệ là hắn hay là cha hắn, đều rất thiên chân.
Thôi lão gia cảm thấy chính mình đối xử với con vợ lẽ cũng đủ tốt, hài tử sinh nhiều, cũng không để ai bị đói bị lạnh. Thứ nữ xuất giá của hồi môn cũng rất phong phú, nhóm con vợ lẽ đi theo hắn cùng nhau quản sinh ý Thôi gia, trên vấn đề tiền bạc cũng trước nay không bị bạc đãi.
Đích thứ vốn dĩ có khác nhau, triều đình đều có luật pháp, gia nghiệp là có đích truyền đích, không đích mới truyền thứ, Thôi lão gia cũng làm như thế, Thôi Ngạn từ nhỏ chịu loại giáo dục này, càng cảm thấy hết thảy Thôi gia đều nên thuộc về hắn…… Nhưng Thôi lão gia không hỏi qua ý tưởng của con vợ lẽ!
Ở trong loại bối cảnh xã hội như này, các huynh đệ con vợ lẽ suy nghĩ cái gì, Thôi Ngạn thật đúng là không quá để ý.
Nhưng cố tình thứ huynh mà hắn không để bụng, lại cho hắn một phát tàn nhẫn.
Chu Hằng quả nhiên trúng cử, Thôi lão gia cùng Thôi Ngạn là một ý tứ, nếu Chu Hằng trúng cử nhân, lại gả thứ nữ Thôi gia cho Chu Hằng, đó là xem nhẹ Chu Hằng.
Cử nhân trẻ tuổi nguyện ý kết thân cùng thương nhân, chẳng lẽ cũng chỉ xứng cưới một thứ nữ?
Thôi lão gia gả Thôi Ngũ Nương cho Chu Hằng, không chỉ là thiên vị con vợ cả, càng quan trọng là Chu Hằng trúng cử nhân, gả Ngũ Nương con vợ cả cho Chu Hằng mới càng xứng đôi ——, nhưng Thôi lão gia là chủ quán, ở bên ngoài làm buôn bán cẩn thận, ở trong nhà lại rất tùy ý.
Thôi Ngạn khi nhắc tới liền thực tức giận, ức hiếp Thôi lão gia hiện tại không thể động, hung hăng trừng cha một cái:
"Ai biết cha ta ở nơi nào nói lậu miệng, làm Vương di nương nghe được. Nga, Vương di nương chính là nương của Thôi Bằng, thời còn trẻ là người được cha ta sủng ái, chèn ép nương ta đến không có địa phương để đứng, không chỉ sinh thứ huynh Thôi Bằng, còn sinh Tam Nương và Tứ Nương."
Thôi lão gia nhắm hai mắt lại giả bộ ngủ.
Thôi Ngạn ở trước mặt Trình Khanh và Chu Hằng nói chuyện Thôi gia bất hòa, làm Thôi lão gia thật mất mặt.
Lúc này tỉnh quá xấu hổ.
Trình Khanh và Chu Hằng cũng chỉ có thể coi như Thôi lão gia đã ngủ thật rồi, Trình Khanh cố tình không nhìn Thôi lão gia bên kia.
Lực chú ý của nàng đặt ở trên đùi Thôi Ngạn.
"Vương di nương nghe thấy được, nếu Vương di nương không cam lòng, hẳn nên đi tìm Thôi bá phụ nháo, khiến chân của ngươi gãy, việc này đã không có quan hệ cùng hôn sự."
Thôi Ngạn chưa nói chân mình gãy như thế nào, Trình Khanh đã tự động tính ở trên đầu mẫu tử Thôi Bằng.
Thôi Ngạn hơi cử động, chân liền đau xuyên tim.
Sao hắn không hận?
Tuy rằng ngoài miệng an ủi Trình Khanh và Chu Hằng, nói chân này có thể tốt trở lại, nhưng rốt cuộc có thể khỏi hẳn hay không, Thôi Ngạn cũng không có nắm chắc toàn bộ.
Nếu hắn què, tiền đồ liền hoàn toàn xong.
Tiến sĩ là môn sinh của thiên tử, một người què làm tiến sĩ, thiên tử liền mất mặt mũi.
Thôi Ngạn cúi đầu nhìn chiếc chân gãy của chính mình, cười lạnh không thôi: "Hôn sự là nhỏ, hắn không dám giết chết ta, làm gãy chân ta, không chỉ có nhất thời vây ta ở trong phủ, lâu dài tới xem lại là chặt đứt tiền đồ của ta, nếu ta thành người què, có thể sử dụng cái gì trả thù hắn? Ta bên này chân vừa mới bị gãy, Thôi Bằng liền nói với cha ta muốn gả Tam Nương cho Chu Hằng, cha ta răn dạy hắn hồ nháo, nói Ngũ Nương đã cùng Chu Hằng trao đổi thiếp canh, khi ra cửa dùng thứ nữ đổi đích nữ, vô pháp giao đãi với Chu Hằng!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận