Khoa Cử Nghịch Tập: Mạnh Nhất Nữ Thủ Phụ

Chương 294. Gia gia, ta muốn xen vào dệt phường! ( 3 càng )

Mặt Hà Uyển ửng đỏ.
Đây là lần đầu tiên ông nội nói minh bạch như vậy.
Hừ, không kết thân liền không kết thân, chẳng lẽ tiểu lang quân khắp thiên hạ, chỉ có một mình Trình Khanh là có thể gả?
Trình Khanh hiện tại không thích nàng, nàng sớm muộn gì cũng sẽ khiến Trình Khanh phải chính miệng thừa nhận mắt của mình mù, nói không lựa chọn nàng là sai lầm cực cực lớn, nghĩ đến hình ảnh kia, Hà Uyển không nhịn được bật cười.
Tâm tư vừa chuyển, nàng không có trở về phòng thay quần áo, ngược lại ngồi xuống ở trước mặt Hà lão viên ngoại:
"Ông nội, Trình Khanh không chuyên tâm việc học mà lại phái gia phó ở bến tàu buôn bán hàng hóa, có thể thấy được là thật thiếu bạc. Hóa ra, bạc thật là thứ tốt, ngay cả Trình tiểu lang trúng tiểu tam nguyên cũng thích……Ông có thể đáp ứng một thỉnh cầu của Uyển nương hay không?"
Hà lão viên ngoại đâu nỡ lòng nào cự tuyệt cháu gái.
"Cháu muốn học quản lý phường dệt?"
Nếu Hà Uyển là một tiểu lang năm nay mười lăm tuổi, nói với Hà lão viên ngoại muốn học tập quản lý sinh ý trong nhà, Hà lão viên ngoại sẽ thật cao hứng, cho rằng cháu trai có tiền đồ.
Nhưng mà Hà Uyển lại là cháu gái!
Lão viên ngoại nơi nào bỏ được để Hà Uyển chịu khổ.
Học cái rắm nha.
Hắn sẽ cho cháu gái bảo bối của hồi môn cả đời cũng không xài hết, nô bộc thành đàn, nếu chính Hà Uyển phải vá áo nấu cơm, vậy nuôi một đám nô bộc chẳng phải tất cả đều là phế vật sao!
Chỉ có bản lĩnh quản gia tính sổ, Hà lão viên ngoại vẫn yêu cầu Hà Uyển phải học tập cho tốt.
Nhưng mà để Hà Uyển tiếp nhận sinh ý trong nhà?
Lão viên ngoại trước nay cũng chưa từng suy xét qua.
Ngoại trừ nữ tử tầng dưới chót, liền chưa thấy qua nữ tử xuất đầu lộ diện mưu sinh.
"Uyển nương, đừng có hồ nháo, nếu cháu ngại Tuyên Đô phủ chơi không vui, ông nội lại mang cháu đi nơi khác, đi đến miếu ăn đồ chay như thế nào?"
Hà lão viên ngoại đưa ra kiến nghị đều bị Hà Uyển phủ quyết, nàng giống như quyết tâm muốn đi quản phường dệt.
Phường nhuộm và phường dệt Hà gia đều có mấy cái, sau khi Hà lão viên ngoại giao sinh ý cho mấy đứa con trai, tự nhiên cũng giao đi ra ngoài, duy độc chỉ để lại một phường dệt nhỏ, mỗi năm sản lượng không lớn, hàng hoá ít nhưng tinh, đi chính là chiêu số cao cấp, lợi nhuận khả quan.
Phường dệt này Hà lão viên ngoại chưa cho đi ra ngoài, nguyên là tính toán chờ đến trước khi Hà Uyển xuất giá lại đưa phường dệt đi ra ngoài, cũng sẽ không trực tiếp đưa bạc cho Hà Uyển, mà là nhập cổ đến sinh ý khác, để Hà Uyển sau khi thành hôn mỗi năm nhận tiền lãi là được.
Hà lão viên ngoại thật là dốc hết sức lực suy xét cho Hà Uyển, Hà Uyển lại không quá cảm kích:
"Liền bởi vì ông cho cháu của hồi môn quá nhiều, đám nam nhân không biết xấu hổ mới đánh chủ ý lên cháu. Ông, ông cho cháu thử một lần đi, nếu cháu có thể quản tốt phường dệt, phường dệt này tương lai liền không cần bán đi, lão quản sự và các bạn già cũng không cần tìm đường mưu sinh khác, đây là phường dệt năm đó ông khởi bước làm giàu, ông thật sự bỏ được bán nó đi sao?"
Khẳng định không bỏ được bán đi.
Đây vốn là muốn cho đại nhi tử kế thừa, chính là phụ thân của Hà Uyển, ai ngờ người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.
Không có trưởng tử kế thừa gia nghiệp, đem phường dệt này cho ai cũng không được, mấy thúc thúc của Hà Uyển ai cũng không phục ai.
Hà lão viên ngoại vốn muốn một ngụm cự tuyệt, nghe Hà Uyển khuyên bảo xong lại giật mình.
Uyển nương sao bỗng nhiên muốn quản lý phường dệt?
Hà lão viên ngoại chưa nói không được, chỉ đẩy nói là chính mình muốn suy xét, "Ông nội suy nghĩ một chút lại hồi đáp cháu được không? Cho cháu đi quản phường dệt, tổng cần cho các lão nhân phường dệt có chuẩn bị đã."
Bạn cần đăng nhập để bình luận