Khoa Cử Nghịch Tập: Mạnh Nhất Nữ Thủ Phụ

Chương 24. Khinh người quá đáng!

Thiếu niên cưỡi ngựa nói muốn thay Trình Khuê xả giận, ỷ vào kỹ thuật cưỡi ngựa của chính mình không tầm thường, cố ý phóng ngựa làm Trình Khanh sợ hãi, hại nàng và Liễu thị bị ngã, lại lớn tiếng chế nhạo Trình Khanh và Liễu thị tới cửa tống tiền.
Nào biết Trình Khanh cũng không dễ ức hiếp.
Liễu thị cũng tức giận.
Ngã là việc nhỏ, nếu không phải Trình Khanh lôi kéo nàng trốn nhanh, hai mẫu tử thiếu chút nữa đã bị thương, tim Liễu thị vẫn còn đang đập bang bang.
Một thiếu niên mặc trang phục trắng xoay người xuống ngựa, hướng về phía Liễu thị kêu một tiếng bá nương:
“Bá Nương, cháu thế bằng hữu lỗ mãng xin lỗi, hắn cũng không có ác ý, chỉ nghĩ đùa với đường đệ một chút!”
Thiếu niên này chính là Trình Khuê.
Chiều cao trung bình, dáng vẻ lại không tồi, có tinh thần phấn chấn của một thiếu niên, cũng có phong độ trí thức.
Trình Khanh ha hả cười khẽ: “Chỉ đùa một chút? Mẫu thân, chúng ta vẫn nên chạy nhanh đi thôi, thổ địa trước cửa nhị phòng quý giá như thế, ở chỗ này lâu, người khác coi chúng ta trở thành bà con nghèo tới cửa tống tiền không nói, mà ngay cả tánh mạng cũng có nguy hiểm.”
Trình Khuê nhíu mày, “Sao đệ giống như con nhím, chỉ là ——”
Chỉ là đùa một chút, Trình Khuê còn chưa nói xong, Trình Khanh đã ngồi xổm xuống nhặt dược liệu và sách rơi trên mặt đất, căn bản không nghe hắn biện giải, lôi kéo Liễu thị bước nhanh rời đi.
“Ai, đường đệ này của ngươi thật là…… Trình Khuê, ngươi đây là gặp được bà con nghèo khó chơi! Ai, hắn vừa rồi còn làm rơi tứ thư ngũ kinh, không phải là hắn muốn tham gia thi vào thư viện chứ?”
Vị bằng hữu ngồi trên lưng ngựa nhảy xuống, chọc chọc cánh tay Trình Khuê, lại chỉ chỉ chung quanh.
Một màn trước mắt này, cực kỳ giống ác thiếu gia ức hiếp thiếu niên nhà nghèo, người qua đường đều nhìn thiếu niên phóng ngựa bằng ánh mắt khinh thường.
Ai da, vốn chính là tới cửa tống tiền, Trình Khanh có thể làm, còn không cho người ta nói?
Đừng nhìn Trình Khanh tuổi không lớn, làm việc lại không biết xấu hổ, nghe nói dùng quan tài của phụ thân chính mình chắn ở cửa nhị phòng, đòi được mấy trăm lượng bạc.
Loại người này còn muốn tiến vào ‘ thư viện Nam Nghi ’, làm đồng môn với bọn họ——
Biểu tình bằng hữu châm chọc, Trình Khuê cũng không thế Trình Khanh biện giải.
Ở trong lòng Trình Khuê, một nhà Trình Khanh còn không bằng họ hàng xa ngẫu nhiên đi lại, không ở chung, không có cảm tình, nhưng nhất cử nhất động của đối phương lại liên hệ chặt chẽ cùng nhị phòng, thân thích như vậy tới cửa tống tiền, Trình Khuê sao có thể thích được?
Không có Trình Khuê ngầm đồng ý, bằng hữu của hắn sẽ không có hành vi trêu đùa Trình Khanh.
Gã sai vặt trong phủ ân cần đi lên thế Trình Khuê dẫn ngựa, hắn thuận miệng hỏi:
“Đại bá nương bọn họ tới lúc nào vậy?”
Gã sai vặt khó hiểu, “Khuê thiếu gia, thiếu gia là hỏi Trình Khanh thiếu gia và Đại thái thái sao? Bọn họ hôm nay vẫn chưa tới trong phủ!”
Chưa từng tới?
Vậy dược liệu và sách mà Trình Khanh và Liễu thị cầm theo, cũng không phải là tống tiền từ nhị phòng.
Bằng hữu của Trình Khuê có chút xấu hổ.
Thiếu niên độ tuổi này tính tình kiêu ngạo, sẽ không dễ dàng nói chính mình đã sai.
Huống chi, lần này không tống tiền, về sau tổng sẽ không thiếu tới cửa, hắn cũng chưa nói sai!
“Trình Khuê, ngày mai gặp nhau ở học đường!”
Bằng hữu xoay người lên ngựa rời đi, Trình Khuê cảm thấy chuyện hôm nay khả năng sẽ có phiền toái, nhưng hắn cũng không quá để ở trong lòng.
Cô nhi quả phụ, chẳng lẽ thật dám khó xử hắn sao?
Trình Khuê một bên đi vào trong phủ, một bên còn không quên dặn dò gã sai vặt và người gác cổng:
“Chuyện vừa rồi không được nói cho tổ mẫu và tam thúc, ta sẽ tự xử lý!”
……
Trình Khanh áp lửa giận về nhà.
Trở lại hẻm Dương Liễu, hỏa khí của nàng không chỉ không có biến mất, mà giống như bị người rót một muỗng dầu vào càng đốt càng lớn —— vì né tránh vó ngựa, Liễu thị ở trong hoảng loạn bị thương mắt cá chân, lúc ấy lại sợ Trình Khanh và mấy thiếu niên kia nổi lên xung đột, liền nhịn xuống không lên tiếng.
Liễu thị chịu đựng đau một đường đi trở về nhà, chỗ bị thương ở mắt cá chân đã sưng đỏ to lên, lửa giận của Trình Khanh nhảy cao đến ba trượng:
“Thật là khinh người quá đáng, tú tài mười lăm tuổi thì như thế nào, coi chính mình là thiên tài có một không hai chắc!”
Đại nương tử muốn đi mời đại phu, Liễu thị không cho: “Dùng rượu thuốc xoa xoa là được rồi, không cần mời đại phu.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận