Khoa Cử Nghịch Tập: Mạnh Nhất Nữ Thủ Phụ

Chương 149. Lạnh nhạt Tề đại cữu

Tri phủ là quan viên tứ phẩm, lại không quản được việc phân phối tân khoa tiến sĩ, không ngăn được Mạnh Hoài Cẩn.
Chỉ có chính mình, ít nhất sẽ phải lưu tại Tuyên Đô phủ mấy năm…… vẻ mặt Trình Khanh đau khổ, nàng kiên trì không muốn Du Tam trở lại thư viện, cũng đã đắc tội Du gia.
Mạnh Hoài Cẩn hỏi Trình Khanh còn mấy ngày có thể làm xong sổ sách.
“Chờ ngươi bên này kết thúc, ta liền phải khởi hành vào kinh thành.”
Lại một đạo sét đánh giữa trời quang!
Mạnh Hoài Cẩn xem như nửa chỗ dựa của nàng, hiện giờ chỗ dựa muốn đi kinh thành, bị Du gia ghi hận chỉ còn lại có chính nàng.
Trình Khanh rất là u oán, Mạnh Hoài Cẩn không nhịn được cười:
“Chờ sang năm ngươi khảo trúng tú tài, ở thư viện đứng vững gót chân, Du Tam dù có trở lại ngươi cũng không cần sợ hắn.”
Trình Khanh dùng sức gật đầu, “Ta biết, sổ sách bên này ta sẽ nắm chặt, không thể chậm trễ chính sự của thế tử.”
Chậm trễ thế tử Nghiệp Vương chính là chậm trễ Trình Tri Viễn thoát tội, Trình Khanh phân rõ nặng nhẹ.
Sau buổi tối bị Du Tam ghé thăm, Trình Khanh cũng sợ đêm dài lắm mộng, tốc độ làm giả sổ sách cũng nhanh hơn rất nhiều. Mấy đồng môn quan hệ tốt cùng Du Tam còn cùng Trình Khuê tới chặn đường Trình Khanh một lần, nói nếu Du Tam chậm trễ mấy tháng, sang năm sẽ không thể khảo tú tài, hy vọng Trình Khanh rộng lượng tha thứ, gọi Du Tam trở lại thư viện đọc sách vân vân.
Trình Khanh cười ha hả:
“Chư vị sư huynh ai dám bảo đảm Du Tam công tử sẽ không tiếp tục tìm ta gây phiền toái nữa, Du Tam công tử ở nhà tĩnh dưỡng cũng không chậm trễ việc học được, Du gia tổng có thể mời được phu tử đến giảng bài, mà ta nếu như bị đuổi ra khỏi thư viện, trong nhà bần hàn, thật sự vô lực chi trả quà nhập học…… Chư vị sư huynh, ta cho rằng điểm mấu chốt khi trợ giúp bằng hữu không nên là thương tổn lợi ích của người khác, các ngươi cảm thấy thế nào?”
Ai có thể bảo đảm?
Trình Khanh thong thả ung dung rời đi, đồng môn mồ hôi đầy đầu:
“Trình Khuê, đường đệ này của ngươi thật là mồm miệng lanh lợi, chúng ta lại khuyên nhủ Du Tam đi, hắn vẫn luôn đối chọi gay gắt cùng Trình Khanh, lần này đã ăn lỗ nặng.”
Trình Khuê bước nhanh tiến lên, gọi Trình Khanh lại:
“Ta bảo đảm! Mâu thuẫn giữa A Hiển và ngươi là do ta dựng lên, ta bảo đảm sau khi hắn trở lại thư viện sẽ không tới quấy rầy ngươi nữa, Trình Khanh, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, đắc tội Du gia ngươi cũng đâu có lợi ích gì, nếu không có Mạnh sư huynh ở đây, Du gia cũng sẽ không nhốt A Hiển mãi không thả ra, nhưng Mạnh sư huynh sang năm sẽ tham gia đại bỉ, có thể bảo hộ ngươi được bao lâu?”
Trình Khanh cười: “Trình Khuê, ta chán ghét Du Tam, cũng không thích ngươi. Du Tam thực ương ngạnh, ngươi lại rất dối trá. Nếu ngươi thiệt tình tưởng khuyên can, ta và Du Tam sẽ không đi về hướng đối lập, ngươi hiện tại nói những lời này quá muộn. Ta không nghĩ dựa vào nhị phòng, cũng sẽ không dựa vào Mạnh sư huynh, có thể bảo vệ ta và người nhà ta, trước nay chỉ có chính ta.”
Một người hai người, đều giống như nàng đã gây ra tội ác tày trời với Du Tam.
—— Du Tam còn chưa có bị thư viện thanh trừ hẳn, không phải thiếu niên bỏ học, nhiều lắm chỉ tính là tạm nghỉ học đi, xử phạt tạm nghỉ học này cũng do bản thân Du Tam gây ra, liên quan gì đến nàng?
Du Tam xem nàng không vừa mắt, ngay từ đầu chính là thế Trình Khuê xuất đầu nha.
Trình Khanh cảm thấy Trình Khuê giả mù sa mưa.
Du Tam nghiêm túc làm tiểu nhân, Trình Khuê lại chính là ngụy quân tử.
Không đắc tội Du gia cũng đắc tội, Trình Khuê sau đó mới nhảy ra làm người tốt, Trình Khanh thực ghê tởm.
Do nàng không cầu tình cho Du Tam, thư viện cũng chưa nói Du Tam khi nào có thể trở về, không có Du Tam tìm phiền toái, Trình Khanh tập trung tinh lực thu phục hết sổ sách.
Bạn cần đăng nhập để bình luận