Khoa Cử Nghịch Tập: Mạnh Nhất Nữ Thủ Phụ

Chương 901. Tiêu thế tử bệnh nguy kịch? ( 1 càng )

Kinh thành đối với Nghiệp Vương cũng không phải là một địa phương an toàn, Nghiệp Vương từ đất phong về kinh, nếu hoàng đế tìm cái cớ không cho Nghiệp Vương trở về thì làm sao?
Binh quyền trong tay Nghiệp Vương, mới là nguyên nhân khiến phủ Nghiệp Vương sừng sững ở Đại Ngụy trăm năm không ngã, nếu phủ Nghiệp Vương không có binh quyền, vậy sẽ thành Vương phủ bình thường, phải dựa vào ân điển của hoàng đế để sinh hoạt, lấy tính tình kiêu ngạo của Tiêu Vân Đình, tuyệt đối vô pháp tiếp thu loại kết cục này.
Cho nên, hoàng đế đã hạ chỉ triệu Nghiệp Vương vào kinh, Tiêu Vân Đình vẫn “bệnh tình nguy kịch”, Mạnh Hoài Cẩn không thể không hoài nghi Tiêu Vân Đình lần này thật sự bị bệnh.
Mạnh Hoài Cẩn đi theo đại quản sự tới phòng của Tiêu Vân Đình.
Trong phòng có mùi dược nồng đậm.
Ban ngày ban mặt, cửa sổ đóng chặt, giường che màn đến kín mít, ánh sáng trong phòng vô cùng kém.
Đại quản sự ở trên đường nói thế tử phát sinh tật sợ ánh sáng, ngoại trừ ngự y tới thăm khám, ai cũng không thể thấy thế tử, trước đó vài ngày Trưởng công chúa xông vào phòng thế tử, khi xốc giường màn lên nhìn thấy thế tử bệnh nặng, không nhịn được kinh hô một tiếng.
“Sau khi trưởng công chúa tới thăm bệnh, thế tử không cho hạ nhân châm nến trong phòng.”
Đại quản sự nói tương đối mịt mờ, đại khái là Tiêu Vân Đình bị ốm đau tra tấn đến thay hình đổi dạng, còn khiến Trưởng công chúa tới thăm bệnh thất thanh kinh hô, có thể thấy được bộ dáng của hắn biến hóa nhiều như thế nào!
Tiêu Vân Đình thập phần kháng cự thần sắc có bệnh hiện giờ, cho nên đóng chặt cửa sổ, kéo chặt giường màn, không cho chính mình bại lộ trước người khác, nằm trong phòng ngọn nến cũng không thể châm.
Đủ loại hành động quái đản này, đều thuyết minh Tiêu Vân Đình bệnh nguy kịch.
Người bệnh nặng tính cách sẽ phát sinh thay đổi, làm việc càng tùy tâm sở dục, dù sao cũng không sống được bao lâu nữa, hà tất để ý cái nhìn của người khác.
Nhưng người bệnh nặng là Tiêu Vân Đình……Tiêu Vân Đình sẽ làm như vậy?
Mạnh Hoài Cẩn sinh ra hoài nghi.
Đại quản sự đưa Mạnh Hoài Cẩn vào phòng liền rời đi, Mạnh Hoài Cẩn đi đến bên giường:
“Tiêu Vân Đình.”
Trong giường màn có người kịch liệt ho khan, khụ vài tiếng, mới thở hổn hển trả lời Mạnh Hoài Cẩn.
“Như thế nào, ngươi tới xem ta đã chết hay chưa sao?”
Âm thanh này, thật là Tiêu Vân Đình.
Mạnh Hoài Cẩn nhíu mày, “…… Ngươi bị bệnh cũng không nhẹ, nhưng ta cũng không muốn ngươi chết, lại nói tiếp, ta còn thiếu nhân tình của ngươi, nếu ngươi chết, ta trả nhân tình cho ai.”
Sau màn giường, Tiêu Vân Đình cười đến hữu khí vô lực: “Nhân tình gì, chẳng lẽ là thân thế của ngươi? Dù cho bổn thế tử không tìm đến ngươi, ngươi sớm hay muộn gì cũng sẽ biết, dưỡng phụ ngươi lúc ấy đã dầu hết đèn tắt, hắn không thể mang bí mật lớn như vậy xuống mồ. Bổn thế tử có khi thực hâm mộ ngươi, dưỡng phụ mẫu của ngươi tận lực nuôi nấng ngươi, cho ngươi hết thảy những thứ tốt nhất…… Có lẽ, bổn thế tử không nên tìm tới ngươi.”
Tiêu Vân Đình nói như vậy xong, nửa ngày đều không có lại mở miệng.
Sau màn giường, Tiêu Vân Đình hơi thở thực yếu ớt, phảng phất tùy thời đều sẽ tắt.
Mạnh Hoài Cẩn nhăn mày đến càng chặt.
Cho nên người sau màn giường, thật là Tiêu Vân Đình?
Tiêu Vân Đình sống không lâu.
Ý thức được điểm này, tâm tình Mạnh Hoài Cẩn thật không tốt.
Tiêu Vân Đình thở hổn hển trong chốc lát, phảng phất lại tích góp được một chút sức lực, truy vấn kết quả điều tra của Mạnh Hoài Cẩn ở Thiên Tân Vệ.
“Cho nên Vệ sở Thiên Tân hướng về phía ai, ngươi trước đừng nói đáp án, để bổn thế tử đoán một cái. Bổn thế tử đoán khả năng là đại hoàng tử và nhị hoàng tử rất nhỏ, tam hoàng tử khả năng cao hơn một chút ——”
Mạnh Hoài Cẩn đánh gãy hắn, “Ngươi không cần lãng phí tâm lực, đã bị bệnh thì hãy dưỡng bệnh, ngự y nói ngươi có thể sống đến năm 30 tuổi, cửa ải này ngươi khẳng định có thể cố nhịn qua.”
Sau màn giường truyền đến tiếng cười nhạo của Tiêu Vân Đình.
“…… Cảm ơn, đồng dạng là tới thăm bệnh, ngươi so với Trưởng công chúa thật tình hơn.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận