Khoa Cử Nghịch Tập: Mạnh Nhất Nữ Thủ Phụ

Chương 534. Hoạn nạn thấy chân tình? ( 2 càng )

Dù có nguyện ý chịu đựng đau lại đây, phủ Trưởng công chúa cũng sẽ không hoan nghênh Cốc Hoành Thái.
Du Tam phát huy tình đồng môn, tự mình đến thăm Tĩnh Ninh Bá phủ, từ trong tay Cốc Hoành Thái bắt được thiệp Hội Thưởng Mai.
Không nghĩ tới ở cửa phủ Trưởng công chúa liền gặp phải Trình Khanh.
Du Tam nhìn thấy Trình Khanh, nhưng Trình Khanh lại không nhìn thấy hắn, Mạnh Hoài Cẩn bên người Trình Khanh quay đầu nhìn qua, cho Du Tam một ánh mắt cảnh cáo.
Vừa nhìn thấy Mạnh Hoài Cẩn, bả vai Du Tam liền ẩn ẩn đau.
Miệng vết thương trên da thịt đã sớm khỏi, bóng ma tâm lý tổng phải trừ —— xem ra phải cùng Mạnh Hoài Cẩn đánh một trận, còn phải đánh thắng, mới có thể đòi về.
Du Tam cũng hướng Mạnh Hoài Cẩn cười lạnh.
Do Mạnh Hoài Cẩn ở đây, Du Tam nhịn xuống không tiến lên tìm Trình Khanh nói chuyện, chính mình cầm thiệp đi vào.
Du Tam đáp ứng hỗ trợ Cốc Hoành Thái đưa lễ vật sinh nhật đến, con cháu huân quý khác chỉ đơn thuần muốn lấy lòng Nhu Gia, Cốc Hoành Thái ngu ngốc kia lại có hai phần thiệt tình, khi Du Tam đi Tĩnh Ninh Bá phủ lấy thiệp mời, nói đến việc Nhu Gia bị tước đoạt phong hào huyện chúa giáng xuống làm hương quân, Cốc Hoành Thái thế nhưng lại thế Nhu Gia khổ sở.
Du Tam không hiểu có gì khổ sở, đây là kỹ năng không bằng người bại bởi Trình Khanh, nếu Trình Khanh thật sự bị đuổi ra khỏi Quốc Tử Giám, lúc này chính là Nhu Gia đang đắc ý cười to.
Nguyện đánh cuộc liền phải chịu thua!
……
Không thể tức giận.
Phải hướng Trình Khanh xin lỗi.
Không thể tức giận ở trước mặt gia quyến quyền quý kinh thành.
Chính mình phải làm cho hoàng đế cữu cữu nhìn một cái.
Chính mình có thể khống chế được tính tình.
Nhu Gia làm rất nhiều chuẩn bị tâm lý, một tỳ nữ lại đây, trên mặt có vui mừng không áp được:
"Hương quân, Tiêu thế tử tới!"
Bang.
Khuỷu tay Nhu Gia đụng vào góc bàn, nhưng Nhu Gia một chút cũng không cảm thấy đau.
"Ngươi lặp lại lần nữa, ai tới?"
"Hương quân, thật là Tiêu thế tử……"
Tỳ nữ nói xong, liền thấy biểu tình Nhu Gia ban đầu ảm đạm nháy mắt liền biến thành vui sướng.
Trong vui sướng này còn mang theo ba phần thẹn thùng.
"Đình biểu ca tới."
Nhu Gia vui mừng khôn xiết.
Hội Thưởng Mai phủ công chúa, Tiêu Vân Đình hàng năm đều thu được thiệp mời, lại mỗi năm đều lễ đến người không đến.
Chỉ có năm nay, bản thân Nhu Gia cũng không ôm hy vọng, Tiêu Vân Đình cố tình lại tới!
Theo quan điểm của Nhu Gia, đây tất nhiên là do Tiêu Vân Đình biết nàng bị tước phong hào, đặc tới an ủi nàng —— trong lòng Đình biểu ca có nàng, ngày xưa có băn khoăn nên mới không thân cận với mình.
Hiện giờ hoạn nạn thấy chân tình, ngược lại có thể nhìn thấy vài phần tâm ý của Đình biểu ca đối với nàng.
Nếu biết sự tình sẽ có biến chuyển như vậy, Nhu Gia tuyệt sẽ không vì thánh chỉ tước phong hào mà tức giận, so sánh với Tiêu Vân Đình, một cái phong hào huyện chúa lại tính là gì?
Đừng nói Nhu Gia vui mừng thất thố, ngay cả Phúc Trinh Trưởng công chúa nghe hạ nhân hồi bẩm việc này, cũng có vài phần kinh ngạc.
—— chẳng lẽ chính mình đã nhìn lầm Tiêu Vân Đình, hắn không phải ma ốm lãnh tâm lãnh phổi, mà là một kẻ thâm tình?!
Hội Thưởng Mai phủ Trưởng công chúa ở kinh thành thanh danh rất lớn, các nữ quyến cả ngày ngốc ở hậu trạch, khó được có một cơ hội ra ngoài nói chuyện, thưởng mai, tâm sự.
Nhị nãi nãi Mai thị phủ Trường Hưng Hầu vừa mới vào cửa một năm đi theo bà mẫu, cũng vội vàng tới phủ công chúa dự tiệc.
Hôm nay, nữ quyến tới tham gia Hội Thưởng Mai, hoặc nhiều hoặc ít đều muốn nhìn chê cười của Nhu Gia, Nhu Gia mấy năm nay đã đắc tội không ít quý nữ, tất cả mọi người trước đây không so đo cùng nàng không phải rộng lượng, là không thể không nhẫn.
Không nghĩ tới Nhu Gia cũng có hôm nay, phong hào huyện chúa bị tước, thật đúng là ném mặt mũi lớn!
Tính tình Nhu Gia như vậy, hiển nhiên rất khó kết giao bằng hữu tri tâm, mọi người xem chê cười của nàng một chút đều không có chần chờ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận