Khoa Cử Nghịch Tập: Mạnh Nhất Nữ Thủ Phụ

Chương 487. Ấm lòng ( 2 càng )

Tần thị nói có lý, Trình Lục lão gia không khỏi gật đầu, quay đầu liền phân phó Trình Khuê:
"Ngày mai tan học, cháu bảo Trình Khanh tới trong phủ một chuyến."
Đây là cho Trình Khanh bậc thang đi xuống.
Trình Khuê một ngụm đồng ý.
Kỳ thật Trình Khanh không được Trình Lục lão gia thích đối với Trình Khuê càng có lợi, Nhưng Trình Khuê khinh thường làm sự tình châm ngòi ly gián.
……
Tiêu Vân Đình muốn thu phục Trình Khanh.
Nhu Gia huyện chúa muốn mài rớt ngạo cốt của Trình Khanh rồi mới thu phục.
Tam hoàng tử lười đến thu phục tiểu nhân vật như vậy, chỉ nghĩ đánh gãy một bàn tay của Trình Khanh.
Trưởng bối Trình Lục lão gia cùng tộc muốn tỏ thái độ với nàng.
Nhiều người như vậy đều ‘ nhớ thương ’ nàng, bản thân Trình Khanh lại một chút cũng chưa cảm giác.
Buổi tối ở trong thư phòng đọc sách trong chốc lát, nàng cảm thấy cái mũi có chút ngứa.
Trình Khanh cho rằng là do thời tiết kinh thành quá khô ráo.
Phân phó Tiểu Bàn về sau đặt mấy chậu nước trong góc phòng.
Tiểu Bàn cũng cảm thấy giọng nói và cái mũi đều thực khô, nơi này không giống huyện Nam Nghi, Trình Khanh thấy môi tiểu cô nương khô đến bong da, thuận miệng nói:
"Bảo Tư Nghiên đi mua chút đồ chống nẻ cho các ngươi, trước kia vẫn luôn sinh hoạt ở phương nam, tới kinh thành khẳng định không thích ứng. Kêu mọi người đều chú ý giữ ấm, quần áo mùa đông nếu không đủ, cũng nói Tư Nghiên thống nhất chọn mua, công việc có thể chậm rãi làm, đừng để người bị đông lạnh, hai việc này đều nhanh làm tốt đi."
Tiểu Bàn vui sướng đồng ý, hầu hạ Trình Khanh rửa mặt xong lên giường nghỉ ngơi, lập tức đi tìm Tư Nghiên.
Tư Nghiên chép miệng, "Quần áo mùa đông ta đã chuẩn bị, thiếu gia nói hạ nhân trong phủ mặc kệ nam hay nữ đều phải bôi chống nẻ?"
Tiểu Bàn nhẹ nhàng gật đầu, "Thiếu gia thật tốt nha."
—— người tốt như thiếu gia, ai sẽ không thích chứ?
Sáng sớm hôm sau, Tư Nghiên liền lấy cao bôi da ra chia cho mọi người trong phủ, ngay cả mã phu đánh xe cũng không quên.
"Các ngươi nha, mệnh thật là tốt!"
Mã phu là Trình Ngũ lão gia đưa cho nhà Trình Khanh, hắn họ Võ, cũng không có tên đứng đắn, người khác đều gọi hắn là Võ Đại, còn có đệ đệ tên Võ Nhị, hai anh em hiện giờ đều là Trình Khanh phát tiền tiêu vặt.
Điều kiện kinh tế của Trình gia còn chưa có tốt đến mức có thể phát cho bọn hạ nhân kem bôi tốt nhất.
Tư Nghiên sáng sớm liền đi hiệu thuốc mua cao chống nẻ, là loại được bào chế từ cao xương và mỡ trâu, bên trong bỏ thêm chút dược liệu, có một cỗ mùi dược vị nhàn nhạt.
Vật như vậy nếu đưa đến trước mặt thiếu gia, các tiểu thư, tất nhiên sẽ bị ghét bỏ, nhưng đưa cho Võ Đại —— Võ Đại tháo nút lọ bình sứ ra ngửi ngửi, thực quý trọng đặt bình sứ ở trong lòng ngực.
"Thứ tốt nha!"
Tư Nghiên đưa cho hắn một cái ánh mắt xem thường, "Còn không phải là thứ tốt sao, các ngươi mệnh tốt, ta cũng mệnh tốt, đi theo một chủ nhân tốt. Thiếu gia sợ các ngươi đông lạnh, vừa cho mua cao nẻ, lại vừa cho mua quần áo mùa đông. Này, là cho ngươi, sao ngươi không dùng, lưu trữ định cho ai dùng? Ngươi đừng lo lắng cho Võ Nhị, hắn nơi đó cũng có!"
Võ Đại chỉ cười hắc hắc, nói chính mình không lạnh.
Hắn thật là không quá lạnh.
Đừng nhìn hắn đánh xe ở bên ngoài đông lạnh, Trình Khanh sai người làm cho hắn hai đôi bao tay, khi đánh xe dây cương cũng sẽ không làm bị thương tay.
Trên đầu cũng đội mũ lông chó thông khí, chân chính đông cứng ở bên ngoài chỉ có một cái mặt thô bỉ.
Gương mặt thô bỉ như vậy, bôi cao nẻ thật lãng phí.
Võ Đại và đệ đệ Võ Nhị khi còn nhỏ trong nhà gặp nạn đói, cha mẹ hắn cũng chết đói, hắn mang theo đệ đệ chạy nạn, một đường xin cơm lưu lạc, đi tới Nam Nghi, Võ Nhị sinh bệnh sắp chết, Võ Đại cũng đói không đi nổi, may mắn gặp được Trình Ngũ lão gia, được Trình Ngũ lão gia nhặt về làm người hầu.
Trình Ngũ lão gia tìm đại phu cứu Võ Nhị, Võ Đại cảm kích rất nhiều, giao mệnh của chính mình cho Trình Ngũ lão gia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận