Khoa Cử Nghịch Tập: Mạnh Nhất Nữ Thủ Phụ

Chương 811. Tiền nhiều lương nhiều, sợ bị đoạt ( 4 càng )

Thiên Tân Vệ kia, Mạnh sư huynh đi có thể điều tra như thế nào?
Trình Khanh biết Mạnh Hoài Cẩn thực thông minh, nhưng như vậy cũng không thể làm nàng buông lo lắng.
Ngũ hoàng tử đối với việc này cũng không thể nề hà, an ủi Trình Khanh:
"Mạnh thiếu khanh nguyện ý đi Thiên Tân Vệ, hẳn là có vài phần nắm chắc, dù cho không tra rõ được vụ án, lấy năng lực của Mạnh thiếu khanh tổng có thể tự bảo vệ chính mình."
Mạnh sư huynh tuyệt đối không phải người chỉ cầu tự bảo vệ mình!
Hoặc là không đi, nếu đã đi Thiên Tân Vệ, sẽ không cho phép chính mình đi một chuyến tay không.

Khi Ngũ hoàng tử lãnh chỉ đi cứu tế Hoài Nam, triều đình đã dùng khoái mã thông tri ven bờ kênh đào, yêu cầu nha môn các nơi hợp tác cứu tế, cho nên đội tàu Ngũ hoàng tử mặc kệ cập bờ ở nơi nào, nha môn địa phương đều có thể rất nhanh được đến tin tức, luôn có quan viên địa phương mang theo thân sĩ có uy tín danh dự ở địa phương đón chào.
Giữa Lâm Thanh và Tế Ninh còn có Liêu Thành.
Trình Khanh và Ngũ hoàng tử da mặt dày, ở Liêu Thành và Tế Ninh cũng "hoá duyên" tới tay 8 vạn lượng bạc.
Ngũ hoàng tử hy vọng Liêu Thành và Tế Ninh có thể noi theo hình thức của thành Lâm Thanh an trí lưu dân, hơn nữa nguyện ý lưu lại một nửa bạc nhóm phú thương thân sĩ địa phương quyên tặng, Liêu Thành và Tế Ninh nguyện ý thu bạc, nhưng đối với việc an trí lưu dân cũng không ham thích.
Nghe khẩu khí bọn họ đùn đẩy, Ngũ hoàng tử cũng không tin nổi bọn họ.
Chỉ có thể phái người báo cho nhóm lưu dân tình huống thành Lâm Thanh, hy vọng những người này có thể lại kiên trì, đi đến thành Lâm Thanh.
Bạc vẫn nên để lại, nhưng quan viên Liêu Thành và Tế Ninh có thể hoàn thành vài phần mệnh lệnh của Ngũ hoàng tử hay không, ai cũng không có biện pháp xác định.
Càng đi về phía nam, lương thực cứu tế bắt được càng nhiều.
Thông Châu 5000 thạch.
Thiên Tân Vệ 3 vạn thạch.
Đức Châu 5000 thạch.
Lâm Thanh 5000 thạch.
Du gia quyên góp một vạn thạch.
Thuyền vận chuyển đã gia tăng đến gần 150 con, còn có dược liệu và bạc.
Cách Hoài Nam càng gần, Trình Khanh càng sợ xảy ra chuyện.
Thuyền vận chuyển lương thực nhiều hơn, mấy trăm hộ quân cũng bị phân tán.
Nếu có hải tặc cắt đứt giữa đội tàu, hộ quân trước sau cũng rất khó kịp thời cứu viện.
Trình Khanh hiện tại đã không cho Tiểu Bàn ngủ đêm, phân phó Tiểu Bàn ban ngày tận lực ngủ bù, buổi tối tùy thời bảo trì cảnh giới.
Trình Khanh cảm thấy chính mình đang áp bức tiểu cô nương, Tiểu Bàn lại không cảm thấy vất vả:
"Trước kia khi nô tỳ đi theo Uyển tiểu thư, đại nha hoàn hầu hạ Uyển tiểu thư vốn phải trực đêm, nô tỳ muốn trực đêm cho Uyển tiểu thư, còn chưa đủ tư cách."
Trình Khanh dở khóc dở cười, bảo Tiểu Bàn buổi tối không được ngủ, Tiểu Bàn còn cảm thấy là được coi trọng.
Nhưng tình huống hiện tại, nàng thật đúng là cần Tiểu Bàn, làm Tiểu Bàn mệt chút, có thể báo động trước cũng không tồi.
Cáo già Trình Tri Tự vẫn luôn ngủ đông bất động, chờ tất cả mọi người lo lắng đề phòng ngủ không ngon, mới hướng Ngũ hoàng tử kiến nghị, thỉnh cầu Vệ sở ven bờ phái người hộ tống.
Trình Tri Tự nói đến uyển chuyển, tổng kết lại chính là "Có quyền không cần, quá lãng phí"!
Dù sao triều đình cũng đã phát công văn yêu cầu hiệp trợ cứu tế.
Thu lưu lưu dân là hiệp trợ, phái binh bảo hộ vật tư cứu tế cũng là hiệp trợ.
Ngũ hoàng tử chần chờ.
Ở Thiên Tân Vệ liền thiếu chút nữa rơi vào bùn lầy, Ngũ hoàng tử căn bản không thể xác định trưởng quan Vệ sở ven bờ có bị người thu mua hay không.
Nếu bản thân Vệ sở không sạch sẽ, quân sĩ phái tới hỗ trợ có vấn đề, chẳng phải là dẫn sói vào nhà sao?
"Điện hạ không cần lo lắng, hạ quan cùng chỉ huy sứ Giang Tô Kỳ tương giao tâm đầu ý hợp, nếu có thể nhờ Kỳ chỉ huy sứ phái binh hộ tống, hành trình Hoài Nam sẽ an bình hơn không ít!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận