Khoa Cử Nghịch Tập: Mạnh Nhất Nữ Thủ Phụ

Chương 1077. Không ai tiếp hắn về nhà! ( 2 càng )

Giữa tam hoàng tử và Ngũ hoàng tử, Trình Khanh đương nhiên hy vọng Ngũ hoàng tử có thể thắng, ý tưởng này của nàng vừa mới toát ra tới, Mạnh Hoài Cẩn liền trịnh trọng cảnh cáo nàng:
"Lạc Thuân chỉ trung với Hoàng Thượng, ngươi không cần dị động, cũng không cần tưởng từ chỗ Du Hiển thám thính ra cái gì, nếu hắn chủ động nói tin tức cho ngươi, ngươi cũng không nên tin, không thể tin!"
Nếu hoàng đế vượt qua cửa ải này, kinh thành tất có huyết vũ tinh phong.
Trình Khanh chậm rãi gật đầu.
Nàng về đến nhà không có lại ra ngoài, chỉ phái Võ Nhị đi báo tin cho Thôi gia, Chu gia và Đổng gia, bảo ba nhà này đóng chặt cửa, các nữ quyến gần đây đều không cần ra cửa, bảo hạ nhân trong nhà điệu thấp ra cửa chọn mua thêm một ít gạo thóc, ít nhất cần chuẩn bị đủ cho trên dưới cả nhà đủ ăn dùng trong một tháng.
Nghĩ nghĩ, Trình Khanh lại phái người đi phủ Mậu Quốc Công nói một tiếng.
Buổi chiều, Tôn gia phái quản sự tới trước mặt Trình Khanh đáp lời, còn thuận đường mang tới cho Trình gia hai con dê sống, nói là phủ Quốc Công nuôi ở thôn trang ngoại thành, còn có một xe rau dưa củ quả:
"Nhị thiếu gia đã nhiều ngày đều không được nhàn, nhị thiếu nãi nãi nhớ thương Trình đại nhân, phân phó tiểu nhân nhất định phải đưa tâm ý của nàng đến, tiểu nhân sau đó còn phải đưa đi cho Đổng gia, Thôi gia."
Đưa dê, đưa rau dưa củ quả là tâm ý của Trình Từ, không chỉ Trình gia có, Đổng gia cũng có, Trình Mẫn đang cùng Thôi Ngạn nghị thân, Thôi gia cũng không thiếu.
Nhưng lời Tôn gia quản sự mang đến, hiển nhiên mới là trọng điểm —— Tôn Hủ đã nhiều ngày đều không được nhàn!
Tôn Hủ làm việc ở Thần Cơ Doanh, Tôn Hủ không được nhàn, thuyết minh Thần Cơ Doanh đã tiến vào trạng thái giới nghiêm chuẩn bị chiến tranh.
……
Tiêu Vân Đình nói phải về Tây Bắc, rất nhanh liền thu thập xong khởi hành.
Đáng thương Tiêu Vân Phái chẳng hay biết gì, thẳng đến khi Tiêu Vân Đình muốn khởi hành, Tiêu Vân Phái còn kỳ quái: "Đại ca muốn đi xa sao?"
Sắc mặt Tiêu Vân Đình trầm trọng: "Vân Phái, pháo đài Tây Bắc thất thủ, phụ vương bị trọng thương, đây là quân tình khẩn cấp hôm nay truyền đến trong triều, ta phải về Tây Bắc giúp phụ vương."
Tiêu Vân Phái kinh hãi, "Sao đệ không nghe nói gì?"
Không nghe thực bình thường, nếu nghe được, Tiêu Vân Đình sao có thể thuận lợi rời kinh?
Tiêu Vân Phái lập tức tỏ vẻ muốn cùng Tiêu Vân Đình trở về Tây Bắc, khóe miệng Tiêu Vân Đình khẽ nhếch: "…… Đệ có hiếu tâm là tốt, nhưng hai huynh đệ chúng ta, cần có một người lưu lại kinh thành, từ khi đệ đến kinh thành, Hoàng Thượng liền rất yêu thích đệ, trước mắt đệ nên lưu tại kinh thành tẫn hiếu."
Tiêu Vân Phái lùi lại hai bước, đầy mặt khó có thể tin.
"Đại ca, huynh muốn đệ lưu tại kinh thành chịu chết?"
Độ cung nơi khóe miệng Tiêu Vân Đình mở rộng, "Hóa ra đệ biết nha."
Mười ba tuổi không nhỏ.
Trình Khanh mười ba tuổi, đã có thể hỗ trợ làm giả sổ sách.
Huynh đệ cùng phụ cùng mẫu, Tiêu Vân Đình không tin đệ đệ của chính mình là đồ ngốc.
Cho nên Tiêu Vân Phái ngày thường biểu hiện sơ lãng đại khí, kỳ thật cái gì cũng biết.
Lưu tại kinh thành chính là chịu chết sao?
Vậy chính mình ở kinh thành, không biết bao nhiêu lần tìm được đường sống trong chỗ chết, cũng không thấy ai vì chính mình bất bình!
Không chờ Tiêu Vân Phái nói chuyện, độ cung nơi khóe miệng Tiêu Vân Đình cuối cùng biến thành châm chọc: "Đệ và ta là huynh đệ cùng mẫu thân, ta sao bỏ được để đệ chịu chết? Vân Phái, đệ ở kinh thành kiên nhẫn chờ một chút, đại ca sẽ tìm cơ hội đón đệ về nhà."
Mười mấy năm trước, Nghiệp Vương quyết định đưa Tiêu Vân Đình vào kinh, hài đồng mấy tuổi luyến tiếc rời phụ mẫu, Nghiệp Vương phi liền nói với Tiêu Vân Đình một câu tương tự.
—— Con ngoan một chút, nương và phụ vương của con nhất định sẽ đón con về nhà.
Mười mấy năm đi qua, Tây Bắc cũng không có người tới đón hắn.
Có thể thấy được trên đời này lời ai nói cũng không thể tin, người cuối cùng chỉ có thể dựa vào chính mình!
Bạn cần đăng nhập để bình luận