Khoa Cử Nghịch Tập: Mạnh Nhất Nữ Thủ Phụ

Chương 1397. Các ngươi đi hải ngoại kiến công lập nghiệp đi

Thích khách kia giống như là lão nội giám vẫn luôn đi theo bên người Lỗ Vương.
Nhu Gia đã chết, Trương nội giám lại không có giết nữ nhi của nàng.
Đứa nhỏ này không phải huyết mạch hoàng thất, lại là nữ nhi ruột của Nhu Gia, muốn xử trí như thế nào còn rất khó xử, có nữ quan thượng tấu, nói trẻ con vô tội, về lý nên để người có quan hệ huyết thống nuôi nấng.
Hơn một năm tới nay, nhóm nữ quan hiển nhiên đã chải vuốt lại việc hậu cung, ngẫu nhiên sẽ lên tiếng việc triều chính.
Các triều thần thực khinh thường, nữ nhân nên ở hậu trạch giúp phu quân dạy con, tham dự chính sự là gà mái báo sáng!
Chỉ là gần đây sự tình triều đình quá nhiều, làm cho bọn họ không rảnh bận tâm nữ quan.
Mạnh Hoài Cẩn chuẩn thỉnh tấu của nữ quan, để Phúc Trinh đang ở chùa miếu hoàng gia nuôi nấng ngoại tôn nữ.
Hài tử bị đưa vào từ đường, Phúc Trinh ôm hài tử khóc lớn.
Phúc Trinh đã không còn quyền thế của Trưởng công chúa, lại có trách nhiệm.
Nhu Gia đã chết, nàng tổng phải cố gắng nuôi dưỡng nữ nhi Nhu Gia thành người. Phú quý như mây khói thoảng qua, Phúc Trinh rốt cuộc không nuôi ra nổi tiểu nương tử kiêu căng thứ hai như Nhu Gia …… Đây đối với nữ nhi Nhu Gia chưa chắc không phải chuyện may mắn, thân thế nàng xấu hổ, trương dương là không sống lâu, chỉ có cẩn thận chặt chẽ, mới có sinh cơ.
Sự tình tương lai, ai lại nói được chuẩn, thế đạo đang dần dần trở lên tốt hơn, địa vị nữ tử đề cao, tương lai tiểu nữ hài này có lẽ có thể tự kiếm được tiền đồ cho chính mình!
Vương gia cùng thế hệ với Mạnh Hoài Cẩn, ngoại trừ Tương Vương không có tài cán gì, giống như mỗi người đều không có kết cục tốt, tông thất có người nói Mạnh Hoài Cẩn hành sự tàn nhẫn, Mạnh Hoài Cẩn vẫn luôn không để ý tới.
Tây Bắc gởi thư, Tiêu Vân Đình hướng Mạnh Hoài Cẩn đòi lấy đệ đệ Tiêu Vân Phái.
Tiêu Vân Đình muốn Tiêu Vân Phái tiên phong ra biển, xem như phủ Nghiệp Vương duy trì triều đình mở cấm biển……đại ca hố đệ đệ như vậy, Mạnh Hoài Cẩn cũng chưa thấy qua, thật nên làm người tông thất bảo thủ đến xem cái gì mới kêu là hành sự tàn nhẫn.
Nhưng thư này của Tiêu Vân Đình, thật ra lại nhắc nhở Mạnh Hoài Cẩn.
Đại Ngụy vì phòng ngừa nhóm tông thất soán quyền, không chỉ có tước binh phiên vương, còn vây tuyệt đại bộ phận tông thất ở trong kinh.
Mỗi năm vì nuôi tông thất, quốc khố liền phải mất một khoản chi tiêu lớn.
Mạnh Hoài Cẩn cân nhắc, số tiền này có thể tiết kiệm được hay không?
Hắn tưởng tìm chút việc cho nhóm tông thất làm.
Mạnh Hoài Cẩn thả tứ hoàng tử tiêu Vân Diệp ra.
Hắn mặc kệ tiêu Vân Diệp là điên thật hay giả, hiện tại liền có một cơ hội đặt ở trước mặt Tiêu Vân Diệp.
Nếu Tiêu Vân Diệp nguyện ý, không chỉ có thể khôi phục tự do, còn có thể kiếm được địa vị thân vương.
"Ngươi ra biển đi."
Mạnh Hoài Cẩn hứa hẹn, "Trẫm sẽ cho ngươi một khoản tiền vốn, cho ngươi thuyền, cho ngươi nhân thủ, nếu ngươi có thể tìm được địa phương thích hợp, lưu tại địa phương không trở về Đại Ngụy cũng không quan hệ!"
Những người này, tranh tới tranh đi, đều là ở trong Đại Ngụy, theo như lời Trình Khanh, hải ngoại còn có địa vực khổng lồ, có tinh lực, không bằng đi hải ngoại lăn lộn ra một phen sự nghiệp.
Không trở lại cũng không quan hệ?
Tứ hoàng tử tiêu Vân Diệp nửa ngày không nói chuyện.
Hắn không biết vị hoàng huynh thủ đoạn cao minh này, bức cho triều thần phải ôm đoàn tự bảo vệ mình, có phải thật sự muốn hắn tự do hay không.
Hẳn là thật sự đi.
Nếu chỉ muốn kiếm thanh danh tốt, tân hoàng hoàn toàn có thể cho hắn một tước vị, mỗi năm tốn chút bạc nuôi hắn, để hắn làm một con sâu gạo cẩm y ngọc thực, hải ngoại nơi trời cao hoàng đế xa, đồng thời nguy hiểm thật mạnh, nếu hắn bất hạnh chết, triều thần và nhóm tông thất sẽ hoài nghi tân hoàng lòng dạ hẹp hòi vô pháp dung người…… Duy trì hắn ra biển, không hỏi hắn tiền lời, đối với tân hoàng tới nói là đầu tư cao, tiền lời nhỏ, muốn xử lý hắn không cần tốn kém như thế!
Bạn cần đăng nhập để bình luận