Khoa Cử Nghịch Tập: Mạnh Nhất Nữ Thủ Phụ

Chương 1027. Độc lãnh phong tao Thôi viên ngoại ( 2 càng )

Thôi lão gia ngẫm lại tuổi tác của chính mình, lại ngẫm lại Thôi Ngạn, ở ngự tiền lắc đầu như trống bỏi —— ở Hoài Nam cửu tử nhất sinh, tiêu hết một nửa gốc gác đổi lấy tư bản chính trị, đặt ở trên người chính mình quá lãng phí!
Thôi lão gia nói chính mình không muốn làm quan, sự tình hắn làm ở Hoài Nam cũng không tính là gì, nếu lần sau triều đình và Hoàng Thượng còn cần hắn làm việc, hắn sẽ không chối từ.
Hoàng đế đối với Thôi Bằng ấn tượng không tốt, Thôi lão gia trả lời ở ngự tiền, lại làm hoàng đế thực thích.
Tuy rằng Thôi lão gia nói chính mình là đá cứng không kham nổi trọng trách, hoàng đế cũng không có để Thôi lão gia hai tay trống trơn ra khỏi hoàng cung, thưởng cho Thôi lão gia chức "Viên ngoại lang" hữu danh vô thực, còn thuận tay phong cáo mệnh cho Thôi thái thái.
Thôi lão gia về sau có thể tự xưng là Thôi viên ngoại, "Viên ngoại lang" này không phải quyên tiền mà có, là chính hoàng đế thưởng, dù chỉ là chức xuông, nói ra cũng không mất mặt.
Chức xuông chức thật không quan trọng.
Quan lớn, quan nhỏ không quan trọng.
Chủ yếu là hoàng đế nhớ kỹ Thôi viên ngoại, Thôi viên ngoại không có theo đuổi con đường làm quan, ra cung càng có thể thống khoái làm yêu.
Nơi hắn làm yêu vẫn là phủ Dĩnh Xuyên Hầu, ở trước mặt hoàng đế được phong hào, Dĩnh Xuyên hầu dù chán ghét hắn như thế nào, cũng không thể lặng yên không một tiếng động giết chết Thôi viên ngoại.
Một khi Thôi viên ngoại chính mình không biết xấu hổ, Dĩnh Xuyên hầu một chút biện pháp làm gì hắn cũng không có.
Cuối cùng vẫn là thê tử mới của Thôi Bằng không chịu nổi, chạy đến trước mặt phụ thân Dĩnh Xuyên hầu khóc lớn hỏng mất, cầu Dĩnh Xuyên hầu đuổi Thôi viên ngoại đi.
Chu Hằng ở trước mặt Trình Khanh nói về một đoạn này, còn có hơi chút ngượng ngùng, nhưng Chu Hằng có thể biết được kỹ càng tỉ mỉ như vậy, đương nhiên là Thôi viên ngoại sau khi từ phủ Dĩnh Xuyên Hầu công thành lui thân, chính mình nói ra, cũng không kiêng dè để Chu Hằng, con rể tương lai biết.
Đáng thương Dĩnh Xuyên hầu, đường đường một Hầu gia, thân cữu cữu của đại hoàng tử, thiếu chút nữa đã bị Thôi viên ngoại bức điên —— Thôi viên ngoại lăn lộn cho Hầu phủ gà bay chó sủa còn không tính, ở mấy ngày lại nói hắn không người hầu hạ cuộc sống hàng ngày thực không có phương tiện, Dĩnh Xuyên hầu bóp mũi tưởng đưa mấy mỹ thiếp cho Thôi viên ngoại, Thôi viên ngoại được một tấc lại muốn tiến một thước, nói chính mình tưởng niệm Vương di nương tri tình thức thú.
Vương di nương vẫn luôn ở quê quán.
Dĩnh Xuyên hầu tiếp thu con rể Thôi Bằng này chỉ là kế sách tạm thời, sao có thể tiếp thu một tiểu thiếp kết thân gia?
Thôi viên ngoại yêu cầu đón Vương di nương tới kinh thành, mang người thiếp già này cùng nhau ăn vạ ở phủ Dĩnh Xuyên Hầu, đầu tiên hỏng mất chính là nữ nhi Dĩnh Xuyên hầu và phu nhân Dĩnh Xuyên Hầu —— các nàng còn muốn ra cửa giao tế hay không, còn muốn làm người hay không, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, chẳng lẽ còn phải giao tiếp cùng Vương di nương?!
Hai bên cùng tạo áp lực cho Dĩnh Xuyên hầu, Dĩnh Xuyên hầu cũng thực phiền.
Lại nghĩ lại, Thôi viên ngoại này là ai trêu chọc tới?
Không phải Thôi Bằng sao!
Dĩnh Xuyên hầu đè nặng Thôi Bằng bắt hắn nhận lỗi với Thôi viên ngoại, dâng lên thật nhiều bạc dưỡng lão, cũng bảo đảm Thôi Bằng sẽ không bao giờ đi quấy rầy Thôi thái thái nữa, Thôi viên ngoại mới cảm thấy mỹ mãn rời khỏi Hầu phủ.
Chu Hằng không biết nên đánh giá hành vi của nhạc phụ tương lai như thế nào, ở trước mặt Trình Khanh kể ra, lại không nhịn được ý cười.
Không phải ai cũng có thể trắng ra giống như Thôi viên ngoại.
Trình Khanh tự đáy lòng khen: "Thôi bá phụ ủy khuất chính mình đi Hầu phủ ở một đoạn thời gian, trải qua chuyện này, không chỉ có Thôi Bằng sẽ không đến cửa ghê tởm Thôi bá mẫu nữa, mà quyền quý trong kinh thành dù trong lòng còn ngại Thôi gia trước kia là thương hộ, bên ngoài cũng không dám xem thường Thôi gia."
Bạn cần đăng nhập để bình luận