Khoa Cử Nghịch Tập: Mạnh Nhất Nữ Thủ Phụ

Chương 146. Khó lòng giãi bày!

Du Tam nghĩ thông suốt, lùi về sau.
“Cứu mạng! Cứu mạng! Mạnh Hoài Cẩn giết người!”
“Mạnh Hoài Cẩn giết người ——”
Trình Khanh nhìn Du Tam đầu tóc bù xù lăn lộn không nhịn được cười nhạo: Còn tưởng rằng lá gan bao lớn, hóa ra cũng rất sợ chết, thật là bắt nạt kẻ yếu!
Mạnh Hoài Cẩn cũng thu hồi trường kiếm.
Công tử tri phủ lăn lộn trên mặt đấy, biểu hiện sống động hình tượng du côn vô lại.
Bên ngoài tiểu viện vang lên một trận tiếng bước chân dồn dập, tiếng kêu của Du Tam kinh động hộ viện tuần tra ban đêm.
Mạnh Hoài Cẩn giết người là cái quỷ gì?
Bọn hộ viện càng sợ là Mạnh giải nguyên xảy ra chuyện, hừng hực chạy tới, lại thấy trong tay Mạnh Hoài Cẩn cầm kiếm chưa buông, dùng đèn lồng chiếu qua, người chật vật bất kham lại là Du Tam công tử lừng lẫy nổi danh thư viện.
Đầu tóc Du Tam bù xù, bả vai có thương tích, trong miệng ồn ào Mạnh Hoài Cẩn muốn giết hắn, mấy hộ viện hai mặt nhìn nhau cũng không biết nên nói cái gì.
“Giải Nguyên, việc này……”
Mạnh Hoài Cẩn vân đạm phong khinh, phảng phất vừa mới nhận ra người bị thương là Du Tam:
“Tối lửa tắt đèn, có người ban đêm xông vào viện của ta, ta còn tưởng rằng là trộm, hóa ra là Du sư đệ. Nguyên nhân cụ thể ta cũng không biết, các ngươi không bằng hỏi Du sư đệ một chút xem hắn muốn làm cái gì.”
Đâu chỉ mỗi hộ viện, Du Tam kêu cứu mạng còn kinh động những người khác trong thư viện, Trình Khanh đã thấy có người đứng ở cửa sân tò mò, nàng mồm miệng lanh lợi cường điệu miêu tả tư thế oai hùng khi Mạnh Hoài Cẩn bắt trộm, cũng mang ngữ khí nghi hoặc:
“Du sư huynh, ngươi vì sao không quang minh chính đại vào cửa mà lại trèo tường?”
Du Tam chật vật bất kham.
Hai người kẻ xướng người hoạ, nói hắn là trộm, Du Tam muốn vì chính mình cãi lại.
Để giải thích chính mình vì sao trèo tường, liền phải kể lại từ đoạn Trình Khanh mắng hắn là đoạn tụ kia.
Trình Khanh không biết xấu hổ, Du Tam còn muốn mặt!
“Các ngươi đừng đắc ý!”
Sau khi hắn lược hạ lời nói tàn nhẫn liền đi ra ngoài, Mạnh Hoài Cẩn và Trình Khanh cũng không ngăn cản người, một hộ viện tiến lên: “Giải Nguyên, việc này chúng ta sẽ báo cho hiệu trưởng.”
Mạnh Hoài Cẩn cũng không làm khó hộ viện, gật đầu nói: “Không liên quan đến các ngươi, ta cũng không nghĩ tới tên trộm bắt được từ trên tường xuống là Du sư đệ, việc này ta sẽ tự mình báo cho Du đại nhân.”
Du Tam nên chịu chút giáo huấn, về phần Du đại nhân có mất mặt hay không, Trình Khanh không lo lắng.
Không dạy dỗ nhi tử cho tốt, mất mặt không phải nên nhận sao?
Trong viện rất nhanh lại chỉ còn hai người Trình Khanh và Mạnh Hoài Cẩn, thấy Mạnh Hoài Cẩn cầm khăn chà lau máu trên kiếm, trong lòng Trình Khanh cũng nao nao:
“Sư huynh, ngươi có phải đã sớm biết là Du Tam đang nhìn chằm chằm ta hay không?”
Mạnh Hoài Cẩn nhét trường kiếm lại vỏ: “Ngươi hiện tại đang làm một việc rất quan trọng, ta không cho phép bất luận kẻ nào phá hư hoặc nhìn trộm, Du Tam là phiền toái nhỏ, nhưng nếu nhất thời nhân từ nương tay, hắn sẽ biến thành đại phiền toái.”
Trình Khanh rùng mình.
Sổ sánh giả còn chưa có làm xong, Mạnh Hoài Cẩn sẽ không để nàng xảy ra chuyện, cũng tuyệt không cho phép bất luận kẻ nào phá hư tiến độ việc này.
Đêm nay may mà là Mạnh Hoài Cẩn ra tay, nếu là thế tử Nghiệp Vương ở đây, mạng nhỏ của Du Tam thật đáng lo ngại.
Trình Khanh không phải phát tác tâm thánh mẫu, thái độ Mạnh Hoài Cẩn ngưng trọng, làm nàng càng thêm minh bạch việc này nguy hiểm.
……
Chuyện Du Tam trèo tường bị bắt, còn bị Mạnh Hoài Cẩn đâm một kiếm rất nhanh truyền khắp thư viện, trong thư viện nghị luận sôi nổi.
Du Tam tuy rằng ngày thường kiêu ngạo, cũng sẽ không tự dưng đi trêu chọc Mạnh Hoài Cẩn nha, Mạnh sư huynh ở thư viện uy vọng cao, bản thân thư viện cũng coi trọng, trong lòng Du Tam hẳn là hiểu rõ, đặt hắn và Mạnh sư huynh ở bên nhau, thư viện khẳng định sẽ thiên vị Mạnh sư huynh!
Bạn cần đăng nhập để bình luận