Khoa Cử Nghịch Tập: Mạnh Nhất Nữ Thủ Phụ

Chương 442. Thậm chí khó khăn càng phải lạc quan! ( 3 càng )

Chờ Trình Khanh giúp đỡ Thôi gia dàn xếp xong ở phủ thành, thời gian đã là 28 tháng chín.
Thôi gia gặp phải loại sự tình này, hôn sự của Thôi Ngũ Nương đã bị chậm trễ, Thôi Ngũ Nương chính mình cũng không muốn gả, nhà nàng hiện tại loạn thành một đoàn, nàng tưởng lưu tại trong nhà chiếu cố Thôi lão gia và Thôi Ngạn.
Chu Hằng thập phần thông cảm điểm này.
Nếu gả đi Chu gia, tân tức phụ sao có thể thời thời khắc khắc ở trong nhà mẹ đẻ?
Chu Hằng không để bụng, người ngoài cũng sẽ chỉ trích Thôi Ngũ Nương.
Thôi Ngạn trong lén lút còn gọi Chu Hằng đến nói chuyện, nếu hiện tại Chu Hằng không nghĩ cưới Thôi Ngũ Nương, Thôi Ngạn cũng sẽ không chỉ trích hắn, hai người vẫn là đồng môn bạn tốt, không ảnh hưởng giao tình.
"Trước kia có thể cho ngươi tài nguyên, về sau liền khó khăn, ta xuống ngựa gãy chân, chuyện Quốc Tử Giám vừa mới có hồi âm, Thôi gia bên này không có theo vào, chỉ sợ cũng là……"
Nếu không phải thấy Thôi Ngạn đang bị gãy chân, Chu Hằng khẳng định muốn cãi nhau với hắn một trận.
Hít sâu một hơi, Chu Hằng cưỡng bách chính mình bình tĩnh: "Thôi Ngạn, ở trong mắt ngươi, Chu mỗ chính là hạng người vong ân phụ nghĩa sao? Ta và ngũ tiểu thư đã trao đổi hôn thư, ngươi dựa vào cái gì không gả nàng cho ta. Còn có Quốc Tử Giám, ta cũng có thể chính mình đi tham gia khảo thí đề cử cống giam, ngươi không cần lo lắng!"
Chu Hằng không lo lắng mình có thể đi Quốc Tử Giám hay không, hắn hiện tại lo lắng cho Thôi Ngạn hơn.
—— Thôi Ngạn mặc dù có thể đi Quốc Tử Giám, chẳng lẽ thật có thể ném xuống Thôi lão gia trúng gió để đi kinh thành sao?
Trình Khanh cũng không cùng Thôi Ngạn đề cập đến Quốc Tử Giám.
Mấy đại phu Tuyên Đô phủ mời đến đều nói Thôi lão gia bị chậm trễ.
Trình Khanh đương nhiên biết bệnh trúng gió trị liệu càng kịp thời, càng dễ khôi phục.
Trình Khanh cầm danh hào ‘ Giải Nguyên ’, còn mời lão ngự y về hưu ở Tuyên Đô phủ đến.
Cách nói của lão ngự y khác với các đại phu kia.
"Giống như là do dược vật gây ra."
"Không phải trúng gió, là trúng độc?"
Thôi Ngạn hận không thể hiện tại liền đấm vỡ đầu chó của Thôi Bằng.
"Không giống độc, chỉ là một ít dược vật."
Lão ngự y phủ nhận suy đoán của mẫu tử Thôi gia, Trình Khanh nói tiếp: "Ý của ngài là Thôi bá phụ vốn dĩ đã dễ bị trúng gió, một ít dược vật liền tăng thêm bệnh tình của bá phụ, đúng không?"
Lão ngự y gật đầu.
"Không tồi!"
"Bệnh của Thôi bá phụ do dược vật mà phát sinh, hiện tại đào thải dược vật trong thân thể đi, có trợ giúp cho việc khôi phục hay không?"
Đề nghị của Trình Khanh được lão ngự y tán thành, lão ngự y quyết định ấn ý nghĩ này đi trị, nói sẽ kê dược giục nôn và đi ngoài cho Thôi lão gia, mười hai canh giờ đều phải có người nhìn, tốt nhất còn phải cho Thôi lão gia cấm thực hai ngày.
Trình Khanh có thể đoán được, Thôi lão gia sẽ bị lăn lộn rất thảm.
Nhưng kia cũng không có biện pháp, so với cấm thực, nôn và đi ngoài, tê liệt trên giường mới thảm hại hơn.
Thôi lão gia ý thức thanh tỉnh, nhưng không động đậy cũng không nói được, chỉ có thể do Thôi Ngạn và Thôi thái thái làm chủ.
Thứ trưởng tử vì gia tài ngay cả cha cũng phải thiêu chết, Thôi lão gia đối với Thôi Bằng đã hoàn toàn băng giá.
Không chỉ có Thôi Bằng, cả Vương di nương và các tiểu thiếp khác, Thôi lão gia tự nhận cũng không bạc đãi qua, thôi Nhị Lang và Thôi Tam lang trực tiếp đầu phục Thôi Bằng, những đứa con khác tuổi còn nhỏ không dùng được, không giúp được gì, lại cũng mỗi người đều súc ở trong sân không lên tiếng.
Thôi lão gia không hận toàn bộ tiểu thiếp và các con, nhưng trong lòng hoàn toàn đã phai nhạt với những người đó.
Trước mắt ở trong lòng Thôi lão gia, hắn và Thôi thái thái, Thôi Ngạn, Thôi Ngũ Nương mới là một nhà bốn người ruột thịt.
Mấy đại phu đều nói chậm trễ trị liệu, Thôi lão gia cũng hoài nghi chính mình trúng gió trị không hết, dù cho nằm liệt trên giường cũng chỉ có thể kéo dài mấy năm, cũng không làm được chuyện gì, là một người liên lụy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận