Khoa Cử Nghịch Tập: Mạnh Nhất Nữ Thủ Phụ

Chương 933. Tha hương ngộ cùng năm ( 2 càng )

Trình Khanh thu được trả lời của Ngũ hoàng tử phái người đưa ra tới cũng không ngoài ý muốn.
Nhưng Trình Tri Tự so với Ngũ hoàng tử khó thuyết phục hơn nhiều.
Hai thúc cháu nhìn nhau không thuận mắt, Trình Khanh đưa ra kiến nghị, Trình Tri Tự theo bản năng sẽ rất kháng cự.
Công khai?
Bá tánh bình thường cần biết nhiều như vậy sao?!
Từ trước đến nay đều là triều đình nói như thế nào, bá tánh phải làm theo, nghĩ đến việc phải giải thích nguyên do cho bá tánh bình thường, Trình Tri Tự liền cảm thấy vớ vẩn.
Bá tánh biết quá nhiều, ngược lại không dễ quản thúc.
Trình Khanh và Trình Tri Tự không chung tiếng nói, hai thúc cháu mấy lần tranh chấp, ai cũng không thuyết phục được ai.
Hai thúc cháu tranh chấp hai ngày không có kết quả, hai ngày này, bệnh tình của Ngũ hoàng tử lại tốt hơn một chút, không những có thể ngồi dậy ăn cháo, còn có thể ở trong phòng đi vài bước.
Ngay cả Thôi Ngạn bên kia, cũng nhịn qua được thời điểm hung hiểm nhất.
Ngoài thành, lại có một đám lưu dân mới tới.
Đám lưu dân này đại khái có bảy tám trăm người, lấy người già phụ nữ và trẻ em là chủ, Du Tam đánh lên mười hai phần tinh thần an trí lưu dân đơn độc ở một chỗ, nhìn ai cũng như là đám cướp Trường Cân cải trang, ánh mắt hung ác kia làm cho nhóm lưu dân sợ tới mức run bần bật.
Một nam nhân trung niên sắc mặt xanh vàng, vẻ mặt thần sắc có bệnh, ôm hai hài đồng nhỏ giọng trấn an:
"Đừng sợ, chúng ta đã chạy ra tới, nơi này có quân đội triều đình, có ăn, cũng có dược, mỗi người chúng ta đều có thể sống sót."
Ánh mắt hài đồng nhìn nam nhân lộ ra tín nhiệm, các lưu dân khác đang xao động cũng an tĩnh lại, bọn họ giống như thực tin phục nam nhân trung niên này.
Du Tam không khỏi nhìn đối phương nhiều một chút.
"Ngươi là người đứng đầu nhóm người này?"
"Tại hạ chỉ là tiên sinh dạy vỡ lòng ở nông thôn, cùng các hương thân một đường chạy nạn đến tận đây."
Nam nhân trung niên tuy rằng nghèo túng, mỗi tiếng nói cử động vẫn thực văn nhã, thực phù hợp với thân phận tiên sinh dạy học vỡ lòng.
Du Tam nổi lên hứng thú, "Nếu có thể dạy học, liền có công danh trong người, bản quan là cử nhân Thái Bình năm chín, không biết các hạ…… "
Nam nhân trung niên tựa như so với Du Tam càng kinh ngạc hơn.
Nhìn Du Tam mặc quan phục Cẩm Y Vệ, không nghĩ tới Du Tam lại là cử nhân Thái Bình năm chín.
Cử nhân trẻ tuổi như vậy, vì sao bỏ khoa khảo gia nhập Cẩm Y Vệ?
Nam nhân trung niên xấu hổ, "Tại hạ không có tài bằng đại nhân, khi còn trẻ nhiều lần thi không trúng, mấy năm trước mới buông mặt mũi đi làm tiên sinh, Thái Bình năm chín tham gia thi hương trúng cử, nhưng thi hội bị rớt, liền về quê nhà, ai ngờ lại gặp phải nạn hạn hán!"
Người này thế nhưng cũng là cử nhân Thái Bình năm chín?
Vậy chẳng phải là cùng năm với chính mình và Trình Khanh sao!
Trong lòng Du Tam cảm thấy quá trùng hợp, trên mặt lại lộ ra vui mừng, "Tha hương gặp cùng năm, uống cạn một chén lớn, tới tới tới, cùng bản quan vào thành, bản quan dẫn tiến cho ngươi gặp Trình học sĩ, hắn cũng trúng cử Thái Bình năm chín!"
Du Tam vô cùng nhiệt tình, Cốc Hoành Thái nhìn nam nhân trung niên.
Một cử nhân ốm yếu thi rớt, Du bách hộ vì sao lại coi trọng như thế?
Cái gì "Tha hương gặp cùng năm, uống cạn một chén lớn", Cốc Hoành Thái một chữ đều không tin.
Du bách hộ cũng không phải là người tính tình nhiệt tình hiếu khách như vậy, Cốc Hoành Thái đi theo bên người Du Tam lâu như vậy, vô cùng hiểu biết Du Tam, ngoại trừ còn chưa có tìm ra đối tượng Du Tam ái mộ, chuyện khác đều biết.
Thái độ của Du bách hộ khác thường, đó chính là cử nhân trung niên này có vấn đề?
Nam nhân trung niên thấy Du Tam nhiệt tình, cũng buông xuống tâm thấp thỏm.
Nam nhân trung niên tên Hà Vọng Xuân, là người Mông Thành, đám người già phụ nữ và trẻ em này đều là hương lân Hà Vọng Xuân.
Du Tam nhiệt tình mời, Hà Vọng Xuân vẫn chưa ném xuống một đám người già phụ nữ và trẻ em lập tức đi theo Du Tam vào thành, mà đơn giản công đạo lai lịch của đám người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận