Khoa Cử Nghịch Tập: Mạnh Nhất Nữ Thủ Phụ

Chương 371. Thi hương cần thiết tranh khẩu khí! ( 4 càng )

Du Tam cảm thấy Thôi Ngạn dính Trình Khanh, không nghĩ tới ở trong mắt Thôi Ngạn, Du Tam mới là cái keo dán bất khuất kiên cường, rõ ràng không thắng được, lại vẫn muốn khiêu khích Trình Khanh.
Hai người ghét nhau như chó với mèo, địa phương có Du Tam ở, Thôi Ngạn đều không muốn đến.
Thẳng đến khi Du Tam rời đi, Thôi Ngạn mới hỏi trước đó hắn đã nói gì.
Trình Khanh thuận miệng nói:
"Còn có thể là cái gì, hạ chiến thư, nói là muốn ở kinh thành chờ ta, ta thấy Du Tam hẳn là sẽ nhờ quan hệ tiến vào Quốc Tử Giám, hắn không thắng ta sẽ không hết hy vọng, nghe khẩu khí của hắn là muốn đi đến Quốc Tử Giám mở mang bờ cõi trước, triển khai trận trượng chờ ta!"
Thôi Ngạn hừ một tiếng, "Hắn cũng chỉ có thể giở trò ở thư viện Nam Nghi mà htôi, nếu tiến vào Quốc Tử Giám, cha hắn chỉ là một quan tứ phẩm, Quốc Tử Giám không thiếu con của quan lớn huân quý, Du Tam đi đến đó, cũng coi như không phải nhân vật lớn gì."
Lời là nói như thế, nhưng trong lòng Thôi Ngạn âm thầm phát sầu.
Thôi Ngạn ngoài miệng nói Du Tam không tính là nhân vật nào, trong lòng biết sự thật không phải như thế.
Du Tam ương ngạnh trương dương, trên người có một cỗ ngang ngược, muốn nói lấy quan chức cao thấp tới luận anh hùng, cha Trình Khuê đã cùng cấp với Du tri phủ, nhưng Trình Khuê vẫn đi theo phía sau Du Tam……
Hơn nữa nói rằng cha Du Tam là quan tứ phẩm, ở Quốc Tử Giám không tính là gì, nhưng Thôi Ngạn còn không biết chính mình đến Quốc Tử Giám như thế nào!
Trình Khanh có thể đi, là hoàng đế hạ chỉ ân điểm.
Thôi gia lại không có khả năng hưởng thụ ân điểm, Thôi gia là thương hộ.
Chẳng lẽ phải quyên một số bạc lớn, đổi một danh ngạch ‘ lệ giam ’?
Ý niệm này vừa mới toát ra đã bị Thôi Ngạn phủ quyết.
Không được, lệ giam quá mất mặt, vào Quốc Tử Giám là địa vị thấp nhất, đi lại gần cùng Trình Khanh, sẽ liên lụy Trình Khanh cũng bị người khác xem thường.
Vẫn phải nghĩ biện pháp khác, mỗi tỉnh đều có danh ngạch ‘ cống giam ’, chỉ cần thi hương xếp hạng cao, tốn chút bạc khơi thông, lấy thân phận ‘ cống giam ’ tiến vào Quốc Tử Giám, cũng rất có hy vọng!
Thôi Ngạn suy nghĩ cẩn thận tiền đồ của chính mình, trong lòng đại định, chỉ hận không thể lập tức trở lại thư viện dụng công.
……
Du Tam rời đi, cuộc sống của Trình Khanh quả nhiên thật sự an tĩnh.
Thái Bình năm chín lặng yên không một tiếng động liền đến.
Tháng giêng còn chưa có qua, đã đến đầy năm của Trình Dung. Ngũ lão gia đuổi ở năm trước đáp được lên cùng phủ Nội Vụ, thành thương nhân cung cấp hàng hóa cho phủ Nội Vụ.
Trình Khanh lược hỏi một câu, Ngũ lão gia liền đã phát tính tình, không cho nàng nhúng tay vào việc thương nhân.
"Khanh ca, năm nay thi hương, cháu phải toàn lực ứng phó, thúc gia không có niệm tưởng khác, cũng chỉ trông cậy vào tiểu bối các cháu có thể có tiền đồ, cháu không chỉ có vì chính mình mà thi cử."
Trình Khanh trầm mặc.
Nàng xác thực không chỉ có vì chính mình.
Sau khi cự tuyệt Kỷ gia cầu hôn, đại nương tử đến nay cũng không tìm được việc hôn nhân nào tốt.
Đại nương tử lại lùi về trong vòng an toàn, một lần nữa biến trở về tiểu thư khuê các theo khuôn phép cũ. Điền trang vẫn quản lý, nhưng chưa từng đi đến nông thôn, cũng không nhắc tới Kỷ Hạo.
Đại nương tử thậm chí không còn kiên trì yêu cầu trượng phu tương lai "Không nạp thiếp không được có thông phòng" nữa.
Nhưng theo tuổi tác tăng trưởng, bà mối tới cửa nói việc hôn nhân với đại nương tử vẫn càng ngày càng kém. Nàng hai mươi tuổi chưa có đính hôn, Nhị Nương tử và Tam Nương tử cũng không thể đính hôn, đây là không được, nữ quyến trong tộc thực vì một nhà Trình Khanh nhọc lòng, đã có người hướng Liễu thị kiến nghị, hoặc là không cần lại chọn chạy nhanh gả đại nương tử đi ra ngoài, hoặc là liền lướt qua đại nương tử, trước đính thân cho Nhị Nương tử và Tam Nương tử đã!
Bạn cần đăng nhập để bình luận