Khoa Cử Nghịch Tập: Mạnh Nhất Nữ Thủ Phụ

Chương 437. Cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống ( 3 càng )

Vốn tưởng rằng Thôi gia sắp chuyển hình, kết quả lại đi hướng sụp đổ, Thôi lão gia còn vô pháp ngăn cơn sóng dữ.
"Ta đây coi như bá phụ chọn cái thứ hai. Bá phụ, ngài hẳn nên tin tưởng Thôi Ngạn, hắn không giúp được ngài làm Thôi lão gia trở lại, nhưng có thể giúp ngài lên làm Thôi lão viên ngoại, đi theo Thôi Ngạn sẽ phải chịu chút đau khổ, nhưng mà bá phụ có thể lưu tánh mạng, ngày nào đó chưa chắc không có khả năng Đông Sơn tái khởi!"
Trình Khanh rất biết khuyên người, Thôi lão gia miễn cưỡng có hơi chút sinh cơ, cố sức giật giật cổ, đem ánh mắt mong đợi dừng ở trên người Thôi Ngạn.
Trước kia Thôi lão gia là một ngọn núi, Thôi Ngạn tránh ở dưới sự che chở này không lo sinh kế.
Hiện tại Thôi lão gia trúng gió không thể nhúc nhích, chỉ có Thôi Ngạn chính mình đá bay Thôi Bằng, tiếp nhận Thôi Bằng đi liếm đế giày tam hoàng tử, Thôi Ngạn còn có thể làm thiếu gia phú thương…… Hắn cũng chỉ có thể làm thiếu gia phú thương, từ bỏ mộng tưởng khoa khảo nhập sĩ, chuyên tâm liếm đế giày tam hoàng tử, trông cậy vào Thôi Ngũ Nương sinh hạ một đứa con cho tam hoàng tử, trông cậy vào tam hoàng tử thành công đăng lâm ngôi vị hoàng đế.
Thôi Ngạn nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là càng nguyện ý đi con đường thứ hai mà Trình Khanh nói.
Hắn không cần làm Thôi thiếu gia, cũng không nghĩ làm Thôi thương nhân, hắn còn muốn làm Thôi cử nhân!
"Trình Khanh, làm như thế nào ngươi cứ việc nói thẳng đi, một nhà bốn người chúng ta, bệnh bệnh thương thương, mẫu thân ta càng không dùng được, muội muội ở trong tay Thôi Bằng, trước mắt đều nghe ngươi chỉ huy!"
Trình Khanh tin tưởng hắn, hắn vì sao không tin chính mình?
Thôi Ngạn cũng bất cứ giá nào!
Trình Khanh nhìn nhìn cách gian:
"Nếu muốn đàm phán, chúng ta đương nhiên phải bày ra thái độ đàm phán, trước thu thập đám người Vương di nương một phen, các nàng bộ dáng chật vật nếu để Thôi Bằng nhìn không dễ xong việc."
Thôi thái thái vẫn luôn ở trong phòng nghe không nói chuyện, trượng phu bệnh nặng nhi tử bị thương, nữ nhi còn dừng ở trong tay Thôi Bằng, nàng đã không có chủ kiến.
Nhưng mà Thôi Ngạn nói muốn nghe Trình Khanh, Thôi thái thái cũng không làm trái lại, lúc này cắn răng đứng lên:
"Ta tự mình đi rửa mặt chải đầu cho tiện phụ kia!"
Chính viện, người có thể tin, ngoại trừ tâm phúc của Thôi Ngạn, tất cả đều là người đi theo Thôi thái thái từ lúc mới gả.
Thôi thái thái khi ở trong phòng không khóc, ra tới hốc mắt liền đỏ, gọi ma ma tâm phúc của chính mình tới, "Sai người chuẩn bị quần áo, rửa mặt chải đầu cho Vương di nương các nàng."
Ma ma phân phó hạ nhân khác đi làm, chính mình dựa tới bên người Thôi thái thái:
"Thái thái, vị Trình giải nguyên và Chu cô gia này có được không, thật có thể cứu thái thái và thiếu gia ra ngoài? Tiểu thư vẫn còn ở trong tay đại thiếu gia……"
Thôi thái thái phi một tiếng, "Cái gì đại thiếu gia, hắn chính là kẻ hại thảm Thôi gia! May mắn Ngạn ca nhi đi thư viện còn kết giao được bằng hữu như Trình giải nguyên và Chu cô gia, nếu không chúng ta không căng được mấy ngày, đều phải bị Thôi Bằng hại chết. Trình giải nguyên nói phải dùng đám người Vương di nương đổi Ngũ Nương trở về, ngươi mang mấy người tay chân nhanh lên, thu thập đồ đáng giá ở chính viện, đồ lớn không cần chỉ cần đồ nhỏ!"
Đây là có thể rời khỏi Thôi gia?
Ma ma tâm phúc của Thôi thái thái đại hỉ, Thôi thái thái lại gọi nàng lại thì thầm.
"Thái thái, ngài ——"
"Chiếu ta nói đi làm, có cái nghiệt gì, một mình ta gánh vác."
Ma ma cũng ướt khóe mắt.
Nếu Thái thái là người tâm tàn nhẫn, các di nương sao có thể mỗi người đều sinh dưỡng?
bởi vì thái thái thiện tâm, mới nuôi lớn một tên gây họa lớn như Thôi Bằng.
Thái thái cuối cùng cũng kiên cường một lần.
Thôi thái thái đuổi ma ma đi, chính mình cũng ngồi ngơ ngẩn trong chốc lát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận