Khoa Cử Nghịch Tập: Mạnh Nhất Nữ Thủ Phụ

Chương 989. Quải hạ cờ, cầu chiêu an! ( 4 càng )

Nếu không phải Trình Khanh hiện tại không sợ độc dược tầm thường, Lê lão nhân nhất định sẽ làm Trình Khanh hôn mê, khiêng Trình Khanh đi, Lê lão nhân càng nhẹ nhàng.
"Ngượng ngùng, ngượng ngùng, mời ngài đi trước."
Trình Khanh cười, Lê lão nhân hừ một tiếng.
Trình Khanh xác thật nghĩ tới một ít việc, lại không thể nói cho Lê lão nhân, lúc kinh lúc rống, tự nhiên phải chịu đựng đối phương xem thường.
Nàng đương nhiên không có khả năng đã tới tổ lăng Tiêu thị.
Chỉ là phong cách kiến trúc quen thuộc này, làm Trình Khanh nghĩ tới sự tình lần đó bị Lê lão nhân mang đi ngâm thuốc tắm.
Lúc ấy nàng bị độc phát, chống tới cửa hàng thợ rèn, sau khi tỉnh lại ngủ ở trên một cái giường lớn. Chiếc giường kia quý báu phi phàm, cực kỳ lớn, nhà ở bình thường căn bản không thích hợp đặt nó.
Trình Khanh lúc ấy cảm thấy chiếc giường lớn kia chỉ có đặt ở trong cung điện mới không đột ngột, hiện tại bỗng nhiên nghĩ đến, đặt ở trong lăng mộ lớn như tổ lăng Tiêu thị cũng thực xứng đôi nha.
Cho nên, nàng lúc ấy là đang ở trong lăng mộ nào đó?!
Trên cánh tay Trình Khanh nổi da gà.
Nhóm người Lê lão nhân này thật là không kiêng kỵ gì……
Hai người vào thạch điện, Lê lão nhân sờ soạng đến chốt mở bên trong, một lần nữa đóng lại cửa đá.
"Được rồi, ngươi tạm thời an toàn, ở chỗ này chờ đi."
Lê lão nhân nói, từ sau cửa đá lấy ra một cái khung nhỏ, bên trong để thịt khô, màn thầu và túi da đựng nước, nhét vào trong tay Trình Khanh.
Trình Khanh bảo hắn cùng ăn, Lê lão nhân lắc đầu, giống như không có tâm tình ăn uống gì.
Trình Khanh nhai thịt khô, nghĩ thầm quả nhiên Lê lão nhân bọn họ đã sớm có chuẩn bị, lại có thể để đồ ăn ở trong tổ lăng.
Lê lão nhân bọn họ tính toán làm gì?
Chờ đám cướp Trường Cân bại, đại quân triều đình sớm muộn gì cũng sẽ thu phục tổ lăng, dù cho đại quân triều đình không dám phái người tiến vào trong tổ lăng, nàng cũng không có khả năng đi theo Lê lão nhân bọn họ sinh hoạt ở trong tổ lăng cả đời, sớm hay muộn đều phải đi ra ngoài.
Tránh ở tổ lăng chỉ nhất thời, trừ phi tổ lăng còn có đường ra khác có thể tránh đi người bên ngoài!
Trình Khanh nuốt thịt khô xuống, "Lê gia gia, chúng ta có phải ở chỗ này chờ Chương tiên sinh hay không?"
"Đương nhiên là chờ hắn."
Lê lão nhân cười như không cười, "Ngươi có cái gì muốn hỏi cứ việc hỏi, lão nhân khẳng định biết gì sẽ nói hết."
Tiêu Vân Đình ép hỏi hắn, Lê lão nhân thực tức giận.
Nhưng nếu Trình Khanh muốn biết, Lê lão nhân lại nguyện ý nói cho Trình Khanh.
Trình Khanh cười ha hả hai tiếng, cúi đầu gặm thịt khô.
"Ta không có ý khác, chỉ là sợ trong thành Hào Châu loạn lên, Chương tiên sinh sẽ gặp phải phiền toái."
"Vậy lão phu ném ngươi ở tổ lăng, đi tiếp ứng Chương tiên sinh được không?"
Trình Khanh không sợ bãi tha ma, không biết có sợ lăng mộ người chết không, Lê lão nhân cố ý dọa Trình Khanh, nào biết Trình Khanh thế nhưng gật đầu, "Như thế cũng được."
Lê lão nhân hoài nghi Trình Khanh là tưởng lừa hắn rời đi, lại đào tẩu.
Hắn và Chương tiên sinh đều không có ý tứ yếu hại Trình Khanh, vẫn luôn phóng thích thiện ý, nhưng Trình Khanh trước sau không có chân chính tín nhiệm bọn họ.
Lê lão nhân bỗng nhiên cảm thấy không khí trong tổ lăng thực hiu quạnh.
—— bọn họ trốn đông trốn tây nhiều năm như vậy nhằm theo đuổi mục tiêu kia, thật sự có thể thực hiện được sao?
Thạch điện đột nhiên trở nên an tĩnh, Trình Khanh và Lê lão nhân ai cũng không nói chuyện, thạch điện trống trải chỉ có thể nghe được tiếng hít thở của hai người.
Trong lúc này, Lê lão nhân rời đi hai canh giờ, đại khái là muốn ra bên ngoài lộ mặt, miễn cho nhóm đám cướp Trường Cân trông coi tổ lăng nghi ngờ.
Rốt cuộc Lê lão nhân nói là đưa Trình Khanh đi hầu hạ tổ tiên Tiêu gia, giết một thư sinh văn nhược, như thế nào cũng không đến mức phải mất hai ngày.
Về phần Lê lão nhân quay lại như thế nào…… Không mang theo Trình Khanh, mê hương của hắn có thể ở dưới tình huống không kinh động đám cướp Trường Cân, thần không biết quỷ không hay một lần nữa tiến vào tổ lăng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận