Khoa Cử Nghịch Tập: Mạnh Nhất Nữ Thủ Phụ

Chương 889. Tặc tới, tặc rốt cuộc tới! ( 2 càng )

"Đại nhân ngài nói không sai, thành Hoài An trọng điểm phòng thủ của quốc gia, đám cướp thừa dịp đại nhân không ở Hoài An dám đến xâm phạm, đám cướp Trường Cân ở Hoài An không chiếm được tiện nghi, khẳng định sẽ không từ bỏ hai vạn thạch lương thực cứu tế dễ như trở bàn tay ở Hồng huyện bên kia…… Bọn họ chỉ đoạt lương thực cũng không sao, chỉ sợ bọn họ chiếm cứ Hồng huyện, lấy Hồng huyện làm cứ điểm, thường xuyên quấy rầy thành Hoài An, khiến đại nhân phiền lòng."
Du Tam ngữ khí thành khẩn, giống như tất cả đang suy xét vì Thạch tổng đốc.
Thạch tổng đốc trầm ngâm.
Du Tam thấy thái độ Thạch tổng đốc buông lỏng, lập tức theo cột bò lên trên:
"Ti chức vận chuyển lương thực đi Hoài Nam, cũng phải trải qua Hồng huyện, nguyện vì đại nhân ngài phân ưu, diệt trừ đám cướp ở Hồng huyện!"
Du Tam cần vận chuyển năm vạn thạch lương thực đi Hoài Nam, nếu không phải gặp trúng lúc đám cướp Trường Cân vây thành, ở khi 500 binh sĩ Vệ sở Kỳ chỉ huy sứ phái đến Hoài An, Du Tam đã xuất phát.
Hắn và Trình Khanh vận chuyển lương thực đều bị đám cướp Trường Cân làm chậm trễ, cũng không biết Ngũ hoàng tử có thuận lợi tới địa phương hay không.
Du Tam có tám phần nắm chắc, Thạch tổng đốc nhất định sẽ phái binh.
Hiện tại phạm vi hoạt động của đám cướp Trường Cân đã không chỉ có giới hạn ở Hoài Nam, Du Tam mang theo năm vạn thạch lương thực cứu tế xuất phát từ Hoài An, bị đám cướp Trường Cân cướp mất, Thạch tổng đốc cũng không tiện hướng hoàng đế công đạo!
Thạch tổng đốc nắm quyền, rất nhiều quan viên ở trước mặt hắn nói chuyện đều thật cẩn thận, Du Tam lại không sợ hắn.
Thạch tổng đốc đối với Du Tam thật là có hai phần thích.
Người trẻ tuổi có sức sống có can đảm, Lạc Thuân thật là có phúc khí, có thể tìm được con cháu xuất sắc như vậy để kế thừa, tuy rằng sau khi tân hoàng đăng cơ, Lạc Thuân chú định không có kết cục tốt, Thạch tổng đốc vẫn cứ đối với Lạc Thuân có vài phần hâm mộ.
"Bản quan phái một vạn Tào Quân cho ngươi, ngươi có dám đuổi bắt đám cướp Trường Cân hay không?"
……
Vinh Cửu đã bảy ngày không rửa mặt, quần áo trên người chua lòm, môi khô bong tróc, Trình Khanh sai người cởi dây thừng trên người hắn, lại đeo xích tay và chân lên cho hắn, Vinh Cửu vẫn cứ không thể hoạt động tự nhiên, nhưng so với mấy ngày trước thoải mái hơn nhiều, ít nhất khí huyết toàn thân cũng thông.
Quan trọng nhất là, vải bịt miệng Vinh Cửu được lấy ra, hắn rốt cuộc có thể giao lưu với binh lính trên tường thành.
Vinh Cửu thiếu gia lấy đồ đáng giá trên người ra hối lộ quân lính thủ thành, thành công ăn được cơm nắm quân lương mà hắn tâm tâm niệm niệm.
So với trong tưởng tượng của hắn càng ngon hơn.
Vinh Cửu cắn miếng thịt khô bên trong nắm cơm, càng nhai càng có mùi vị, nửa ngày cũng luyến tiếc nuốt xuống.
Bảy ngày, không chỉ có đủ cho Trình Khanh làm càng nhiều chuẩn bị, mà ba hộ vệ của Vinh Cửu dưỡng thương một thời gian cũng đã có thể xuống giường.
Vinh Cửu bị xích tay xích chân, ba hộ vệ lại được tự do, bọn họ còn mang thức ăn tới cho Vinh Cửu.
Vinh Cửu cho rằng ba người sẽ nghĩ biện pháp cứu hắn, nào biết ba người ngượng ngùng nói cho hắn, Hồng huyện thủ vệ quá nghiêm, dù cho bọn họ cứu được Vinh Cửu, nhưng không quá mười lăm phút sẽ bị phát hiện, sau đó bị người bắt trở lại ——
"Cửu thiếu gia cố gắng nhẫn nhịn thêm hai ngày, hiện tại đào tẩu nửa đường dễ gặp phải đám cướp Trường Cân, thiếu gia ở chỗ này tuy sẽ phải chịu khổ, nhưng lại an toàn."
Hộ vệ khuyên Vinh Cửu nhẫn nhục.
Vinh Cửu nửa chết nửa sống cười lạnh, "Các ngươi tin một tên học sĩ Hàn Lâm Viện có thể bảo vệ được Hồng huyện?"
Không đọc tứ thư ngũ kinh đến cổ hủ, sao sẽ khảo được Trạng Nguyên, sao sẽ tiến được vào Hàn Lâm Viện!
Vinh Cửu mạnh miệng, kiên quyết không tin Trình Khanh chỉ là một hầu dạy học sĩ sẽ biết mang binh, có thể thủ thành.
Ba hộ vệ Vinh gia đối với Trình Khanh lại rất có tin tưởng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận