Khoa Cử Nghịch Tập: Mạnh Nhất Nữ Thủ Phụ

Chương 687. Ghét bỏ cùng xúc động ( 1 càng )

Bọn họ đã tận mắt nhìn thấy hành động của tứ hoàng tử ở ngoài điện, trước mắt tất nhiên là đồng tình Ngũ hoàng tử, nhưng hoàng đế lại không nhìn thấy, liền cảm thấy đề nghị của tứ hoàng tử không thành vấn đề.
Hoàng đế nghĩ thầm, không trách chính mình không thích Tiểu Ngũ, đứa nhỏ này từ trước đến nay luôn sợ hãi rụt rè không đại khí, ở trên loại trường hợp này quả nhiên sẽ ném thể diện hoàng gia.
"Như thế nào, chẳng lẽ tứ ca ngươi nói sai sao, hộp gỗ trong lòng ngươi cũng không phải thọ lễ đưa cho Hoàng Hậu?"
Âm thanh Hoàng đế trầm xuống, Ngũ hoàng tử run thành một đoàn.
"Phụ hoàng, nhi.. nhi thần ——"
Nửa ngày đều nói không nên một câu hoàn chỉnh, chọc cho tứ hoàng tử tưởng bật cười.
Đại hoàng tử lại muốn biểu hiện phong phạm trưởng huynh, vừa kêu một tiếng "Phụ hoàng", đã bị hoàng đế đánh gãy, "Để chính hắn nói, hắn đã không phải là tiểu hài tử, chẳng lẽ lần nào cũng phải nhờ huynh trưởng các ngươi giải vây?"
Đại hoàng tử cũng không dám lên tiếng.
Ngũ hoàng tử cảm giác được ghét bỏ trong giọng nói hoàng đế, cực kỳ hổ thẹn.
Tứ hoàng tử nghẹn cười, giống như đã thấy hình ảnh Ngũ hoàng tử rớt nước mắt trước nhóm tông thân và văn võ cả triều.
Xứng đáng!
Đồ nhu nhược mười mấy năm, bỗng nhiên muốn học người khác kiên cường, có bản lĩnh liền kiên cường đi.
Trình Khanh cảm thấy Ngũ hoàng tử đáng thương, nhưng Trình Khanh không nhúc nhích.
Nàng ở ngoài điện dẫn Ngũ hoàng tử vào bàn, là chức trách của nàng.
Ngũ hoàng tử chuẩn bị thọ lễ gì cho Hoàng Hậu nương nương, lại tính toán đưa lên như thế nào, liền không quan hệ cùng Trình Khanh.
Đồng tình là đồng tình, lý trí là lý trí, Trình Khanh điểm này vẫn phải có đúng mực.
Tông thân và các triều thần đều không có ai nói gì, hoàng đế rõ ràng là không cao hứng.
Mạnh Hoài Cẩn đứng ở bên người Trình Khanh giật giật, lại có người đuổi ở phía trước Mạnh Hoài Cẩn lên tiếng ủng hộ Ngũ hoàng tử, là Tiêu Vân Đình nhìn lạnh lẽo, ốm đau bệnh tật.
"Điện hạ thuần hiếu, có thiên ngôn vạn ngữ đổ ở cổ họng, thấy nương nương lại ngượng ngùng nói ra sao? Vậy để Vân Đình giúp điện hạ đem thọ lễ kính trình lên cho nương nương ngự lãm đi."
Tiêu Vân Đình không phải hoàng tử, lại ở trong lòng hoàng đế có phân lượng, từ hắn tới hoà giải quả nhiên cực tốt, sắc mặt hoàng đế cũng không còn kém như vậy.
Nhưng hoàng đế sao lại để Tiêu Vân Đình đi cầm hộp được, Tiêu Vân Đình là thế tử Nghiệp Vương, cũng không phải là cung nhân.
Tứ hoàng tử không thể hiểu được, Tiêu Vân Đình sao bỗng nhiên lại xuất đầu thay Ngũ hoàng tử?
Người này từ trước đến nay không quá thân cận cùng mấy hoàng tử bọn họ.
Người bệnh không chăm lo dưỡng thân thể, còn trộn lẫn tiến vào phân tranh giữa các hoàng tử, là ngại chính mình sống được lâu sao.
Ngũ hoàng tử cảm kích liếc mắt nhìn Tiêu Vân Đình một cái, lại không có giao hộp gỗ cho Tiêu Vân Đình, không biết nơi nào tới dũng khí, lướt qua cung nhân ngự tiền, chính mình ôm hộp gỗ, bước nhanh đi đến ngự tiền.
"Nhi, nhi thần chúc mẫu hậu phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn."
Ngũ hoàng tử mở hộp gỗ ra.
Tứ hoàng tử thăm dò vừa thấy, rốt cuộc không nhịn nữa, cười lên tiếng: "Ngũ đệ, ngươi này cũng quá có lệ đi!"
Đại hoàng tử đưa Ngọc Quan Âm, nhị hoàng tử đưa bức họa, tam hoàng tử đưa gối noãn ngọc, Ngũ hoàng tử đưa khắc gỗ.
Một tượng gỗ ‘ Ma Cô Hiến Thọ ’.
Tài chất còn ổn, nhưng chạm trổ lại qua loa đại khái.
Dù là đưa cho quý phu nhân cũng kém một chút phân lượng, huống chi là đưa cho Hoàng Hậu nương nương.
Sắc mặt hoàng đế so với vừa rồi còn không tốt hơn.
Nếu không lấy ra được thọ lễ có phân lượng, liền điệu thấp một chút, ôm gắt gao hộp gỗ đựng thọ lễ, khiến tứ hoàng tử hiểu lầm làm cái gì!
Bây giờ thì hay rồi, ở trước mặt văn võ cả triều và nhóm tông thân, lấy ra thọ lễ keo kiệt như thế, người lại sợ hãi rụt rè không lên được mặt bàn, đây là muốn ám chỉ phụ hoàng như chính mình có bao nhiêu xem nhẹ hắn sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận