Khoa Cử Nghịch Tập: Mạnh Nhất Nữ Thủ Phụ

Chương 1252. Lệnh người cực kỳ hâm mộ khí vận!

Xác nhận Nhu Gia thật sự đội nón xanh cho Tiêu Vân Phỉ, Trương nội giám cũng không biết nên nói cái gì.
Muốn giết chết gian phu của Nhu gia, Tiêu Vân Phỉ lại không cho.
"Trước đừng động đến nàng, để tiện nhân kia sinh hài tử ra!"
Sau khi Tiêu Vân Phỉ phẫn nộ, trong lòng vẫn ôm một tia hy vọng, lại thỉnh đại phu bắt mạch cho hắn.
Đại phu cũng không dám nhìn Tiêu Vân Phỉ, hàm hàm hồ hồ nói Tiêu Vân Phỉ yên tâm —— kỳ thật bệnh của hắn vẫn không hề chuyển biến tốt đẹp!
Tiện nhân!
Thật là tiện nhân!
Dù cho đoạt đích thất bại, hắn vẫn là huyết mạch chân long, hậu duệ quý tộc, thế nhưng bị tiện nhân như thế nhục nhã!
Tiêu Vân Phỉ nhịn xuống cục tức này, coi như không phát hiện Nhu Gia yêu đương vụng trộm, ở mấy tháng kế tiếp đối với Nhu Gia mọi cách chiếu cố, dưỡng cho Nhu Gia mang thai đến mượt mà phúc hậu, đợi lúc sắp sinh, Tiêu Vân Phỉ nắm tay Nhu Gia, đưa nàng vào phòng sinh:
"Đừng sợ, có bổn vương ở đây."
"Vương gia, thiếp thân không sợ, thiếp thân nhất định sẽ sinh hạ người thừa kế cho Vương gia."
Lời Nhu Gia nói nghe vào trong tai Tiêu Vân Phỉ cực kỳ chói tai.
Tiêu Vân Phỉ cười vỗ vỗ tay Nhu Gia, "Tâm ý của nàng, bổn vương đều hiểu, bổn vương tất sẽ không phụ nàng."
Nhu Gia sinh một ngày một đêm, sáng sớm ngày thứ hai mới sinh hạ được hài tử.
Là một tiểu tử béo tốt, tay nhỏ chân nhỏ vô cùng rắn chắc, hiện giờ lại không khóc không nháo, trong lòng Nhu Gia hốt hoảng.
Hài tử cả người xanh tím, thai đã sớm chết trong bụng.
Nhu Gia không nghe thấy động tĩnh, giãy giụa đứng dậy nhìn thấy đứa trẻ mình dành toàn bộ sức lực sinh ra là một cái thai chết cả người đều thoát lực, dưới thân máu chảy như nước.
Bà đỡ thét chói tai, "…… Vương phi rong huyết!"
Rong huyết!
Phòng sinh một mảnh hoảng loạn, ý thức của Nhu Gia càng ngày càng mơ hồ, sau đó Tiêu Vân Phỉ không kiêng dè phòng sinh toàn máu, vọt tiến vào, cầm tay Nhu Gia.
Nhu Gia hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Miệng nàng khép khép mở mở, Tiêu Vân Phỉ cúi đầu nghe, là "Cứu thiếp", Tiêu Vân Phỉ mắng câu tiện nhân, "Không ai sẽ cứu ngươi."
Nhu Gia hoảng sợ.
Tiêu Vân Phỉ đã biết.
Hắn đều đã biết!
Là hắn sai người động tay chân, nàng mới sinh ra thai chết, mới có thể hậu sản rong huyết.
"Ta là, là tiện nhân, ngươi lại là cái thứ gì…… Ngươi ngay cả nam nhân cũng không phải……."
Nếu không phải Tiêu Vân Phỉ vô năng, nàng sao phải đi mượn giống?
Nàng không có sai, đều là Tiêu Vân Phỉ sai!
Nhu Gia muốn dùng lời nói ác độc nhất công kích Tiêu Vân Phỉ, nhưng nàng đã không có sức lực nói chuyện.
Ý thức mơ hồ, tầm mắt cũng mơ hồ.
Nàng muốn gặp Trưởng công chúa.
—— nương, sao nương không tới thăm nữ nhi?
Nếu nương nàng không có thất thế, Tiêu Vân Phỉ sao dám hại nàng?
Nàng không sai, là Tiêu Vân Phỉ sai!
Là Mạnh Hoài Cẩn sai!
Là Trình Khanh sai!
Là những người này sai, là bọn họ hại nàng…… Ở một khắc cuối cùng của sinh mệnh, Nhu Gia mất máu nhiều sinh ra ảo giác, rõ ràng là Tiêu Vân Phỉ đứng ở trước mặt nàng, nàng dường như thấy được Tiêu Vân Đình.
Là Đình biểu ca tới đón nàng.
Nếu ở bên Đình biểu ca, dù chỉ làm vương phi, nàng cũng nguyện ý.
Đình biểu ca vì sao lại cự tuyệt nàng?
Đúng rồi, Tiêu Vân Đình cũng thực xin lỗi nàng!
Nhu Gia ở trong oán hận tắt thở, thần sắc Tiêu Vân Phỉ bi sặc, đi đường đều lắc lắc trụy trụy, được người đỡ ra khỏi phòng sinh. Khi chỉ còn một mình Tiêu Vân Phỉ, hắn lại thay đổi thần sắc: "Hữu Hữu, xử lý hết người đi."
Mấy thị vệ dan díu cùng Nhu Gia, một kẻ cũng đừng hòng chạy thoát.
Phụ nhân vì sinh sản mà chết hết sức bình thường, có chuyện này, người ngoài sẽ không hoài nghi là thân thể hắn có vấn đề mới không có con nối dõi nữa, mặt mũi nam nhân của hắn cũng giữ được!
Để Nhu Gia đắc ý mấy tháng lại chết, Tiêu Vân Phỉ thật là ra một hơi, nhưng sau khi Nhu Gia chết, Tiêu Vân Phỉ cũng mê mang.
Hắn còn có thể làm cái gì được đây?
Bạn cần đăng nhập để bình luận