Khoa Cử Nghịch Tập: Mạnh Nhất Nữ Thủ Phụ

Chương 353. Ngốc hươu bào ( 2 càng )

Trình Khanh hoàn hồn.
Hít sâu, hít sâu, tỷ tỷ nào cũng được, nàng là người có tư tưởng khai sáng, không phải gia trưởng phát hiện nữ hài tử trong nhà yêu đương liền trời sập.
Trình Khanh nỗ lực thuyết phục chính mình treo lên gương mặt tươi cười.
Nhưng ngẫm lại Hà Uyển, chỉ là rơi xuống nước được cứu, liền thiếu chút nữa bị dư luận bức gả cho Trình Hành.
Trình Khanh không phản đối tự do yêu đương, nhưng nếu nhà trai có đảm đương, mặc kệ thích tỷ tỷ nào của nàng đều nên sớm tới cửa cầu hôn mới đúng.
Nàng là người tư tưởng hiện đại, nam nhân trên lưng ngựa tổng cũng sẽ không xuyên tới đi?
Phi, trời nắng to như vậy cũng không sợ chết cháy, cưỡi ngựa cái gì, đồ khùng!
Xe ngựa ngừng lại, nam tử trẻ tuổi xoay người xuống ngựa, không xa không gần đứng ở bên cạnh xe ngựa, người từ trong xe ngựa xuống dưới là nha hoàn của Trình Tuệ.
Trời nóng, người đầy mồ hôi, Trình Tuệ cũng không tiện đánh phấn.
Trên mặt nàng không đánh phấn, còn mang theo một tầng mồ hôi mỏng, khí sắc lại so với có trang điểm còn đẹp hơn.
Đôi mắt sáng.
Gương mặt hồng.
Môi phấn phấn.
Rõ ràng e lệ, lại ra vẻ bình tĩnh, Trình Khanh cách xa mấy trăm mét cũng có thể ngửi được hơi thở luyến ái.
Hóa ra là đại tỷ.
Nước hoa hoa hồng tốn hai năm mới làm ra được đều không quan trọng, Trình Khanh muốn đi xuống triền núi, Thôi Ngạn túm chặt nàng.
"Ngươi trước hỏi rõ ràng hẵng đi!"
Trình Khanh hỏi hắn, "Thế này còn chưa đủ rõ ràng sao?"
Ngạch, rất rõ ràng, tiểu bạch kiểm cưỡi ngựa kia là đưa Trình đại nương tử tới thôn trang. Hai người một bộ chàng có tình thiếp có ý, Thôi Ngạn chưa thấy qua lợn chạy nhưng cũng đã từng ăn thịt lợn, làm sao có thể không biết?
Cũng thật bởi vì xem minh bạch, Thôi Ngạn mới ngăn cản Trình Khanh.
Hắn nhìn nam nhân trẻ tuổi bên xe ngựa, trong ánh mắt mang theo kính nể.
Đây là phong cách dũng sĩ nha.
Dám thân cận Trình đại nương tử, nghĩ đến là đã biết tiêu chuẩn chọn rể mà Trình Khanh định ra cho các tỷ tỷ đi?
Sau kết hôn không được nạp thiếp.
Không được có thông phòng.
Không được tìm hoa hỏi liễu.
Thôi Ngạn sờ sờ khuôn mặt tuấn tú của chính mình sau khi gầy xuống, hắn không có dũng khí đi làm tỷ phu của Trình Khanh, nhưng thực kính nể dũng sĩ dám làm tỷ phu của Trình Khanh:
"Chính vì rõ ràng, mới ngăn cản ngươi không cần hành động thiếu suy nghĩ, Trình Khanh, huynh trưởng nói một câu đào tim đào phổi cho ngươi, hiện tại bà mối trong huyện đều không muốn đến cửa nhà ngươi, thật vất vả mới có một con nai tơ ngơ ngác chủ động tới, ngươi không cần dọa người ta sợ chạy!"
Hắn vừa nói vậy, Trình Khanh liền tức giận bật cười, lấy mắt trừng hắn: "Ngươi mới là đồ ngốc."
Thôi Ngạn vẫn luôn cảm thấy đôi mắt Trình Khanh đẹp.
Đôi mắt hình viên đạn này của Trình Khanh trừng đến không có lực uy hiếp gì, đôi mắt màu trắng đen rõ ràng, lông mi vừa cong vừa dày, khóe mắt có một đạo ửng đỏ…… Có thể là do vừa rồi Trình Khanh khi cho hắn xem nguyên liệu không cẩn thận dính chút bột cánh hoa khô, vệt đỏ nhợt nhạt này, xứng với hương hoa hồng, thế nhưng làm Thôi Ngạn có loại cảm giác tê dại.
Cổ ngứa ngứa, tay chân cũng ngứa ngứa, làm động tác hắn đều cứng đờ.
Trình Khanh chậm rãi đi xuống triền núi, Thôi Ngạn đứng tại chỗ một lát mới đuổi theo.
Hắn muốn nghĩ lại cảm giác vừa rồi kia, trong lòng lại sợ hãi.
Đó là cấm kỵ không có khả năng đụng chạm, Thôi Ngạn theo bản năng kháng cự…… Một khi bước qua, hắn và Trình Khanh chỉ sợ không thể làm huynh đệ.
Thôi Ngạn đuổi theo, Trình Khanh đã cùng người trẻ tuổi xa lạ kia nói chuyện với nhau.
Trình Khanh nói đủ thẳng, không đợi đại nương tử phản ứng lại đây, liền tự báo gia môn, bức đối phương không thể không giới thiệu chính mình.
"Bỉ họ Kỷ, danh Hạo, tên Tử Kỳ, nhân sĩ Tuyên Đô."
Họ Kỷ?
Tuyên Đô phủ tạm thời còn không phải địa bàn Trình Khanh quen thuộc.
Thôi Ngạn chắp tay, "Hóa ra là Kỷ huynh, nhân vật như Kỷ huynh, trước đây thế nhưng không thể kết bạn, thật khiến cho người ta bóp cổ tay! Đi đi đi, gặp nhau chính là duyên, chúng ta đến một bên từ từ nói chuyện."
Bạn cần đăng nhập để bình luận