Khoa Cử Nghịch Tập: Mạnh Nhất Nữ Thủ Phụ

Chương 469. Trình giải nguyên hôm qua liền đến ( 3 càng )

Trình Khanh đích xác hôm qua đã tới kinh thành.
Đổng gia ở kinh thành có phòng ở, Đổng Kính Thu luôn mãi mời Trình Khanh tiến vào Đổng gia ở, đều bị Trình Khanh cự tuyệt.
Cậu em vợ ở nhà tỷ phu nghe tới là thiên kinh địa nghĩa, nhưng làm một ‘ cậu em vợ ’ có ánh mắt, Trình Khanh muốn để không gian riêng cho đôi phu thê mới cưới.
Tân hôn yến nhĩ, bên người lại không có trưởng bối phải hầu hạ, thật sự là thời cơ tốt để bồi dưỡng tình cảm.
"Không cần, đệ đã sớm nhờ Mạnh sư huynh thuê phòng ở phụ cận Đổng gia, ngay cùng một con phố. Chờ đệ thu thập nhà cửa hợp quy tắc, còn phải gửi thư cho mẫu thân các nàng, để các nàng đi lên kinh!"
Trình Khanh không đi nhà Đổng Kính Thu ở, Chu Hằng tự nhiên càng sẽ không đi.
Nhưng Chu Hằng cũng không có lựa chọn đi nhà Trình Khanh ở, chờ nữ quyến Trình gia lên kinh, Chu Hằng ở có nhiều bất tiện.
Chu Hằng hết thảy giản lược, mang theo một gã sai vặt đi ở hội quán Tuyên Đô.
Mỗi tỉnh mỗi phủ, thậm chí mỗi châu mỗi huyện đều có thể ở kinh thành thành lập hội quán của chính mình, đây là tổ chức ‘ nơi trú chân ở kinh thành’ không chính thức, do thân sĩ có danh vọng ở địa phương dắt đầu, ở kinh thành hoặc mua hoặc thuê một ít nhà cửa, treo chiêu bài hội quán, mời vài người trông coi quản lý, có thể tiếp đãi cử nhân địa phương lên kinh đi thi, hoặc là quan viên dự khuyết trong túi ngượng ngùng.
Hội quán Tuyên Đô ở kinh thành không tồi, nhà cửa cũng nhiều.
Trình Khanh cùng Chu Hằng đi nhìn thoáng qua, liền không ngăn cản.
Nhóm cử nhân ở đây một tháng chỉ cần giao hai lượng bạc tiền cơm, thật sự vô cùng có lương tâm, hội quán không phải dựa vào thu tiền cơm tới kiếm tiền, cũng chỉ là duy trì phí tổn hằng ngày đi.
Nếu Trình Khanh không phải dìu già dắt trẻ, cũng muốn đi hội quán ở.
Mạnh Hoài Cẩn tìm phòng ở cho nàng cũng không tồi, thuộc nội thành, nho nhỏ ba gian, Giải Nguyên như nàng vào ở cũng không chói mắt.
Thu thập hành lý gì đó, có hạ nhân theo tới động thủ, căn bản không cần Trình Khanh nhọc lòng.
Trình Khanh thực tiêu sái ném nội vụ cho Tư Nghiên quản, chính mình coi như phủi tay, Mạnh Hoài Cẩn sau khi kết thúc làm việc lại đây xem nàng, Trình Khanh liền hẹn hắn uống rượu.
Mạnh Hoài Cẩn mang nàng đi một cửa hiệu lâu đời ăn thịt dê, sau khi mấy đĩa thịt dê xuống bụng, Trình Khanh cả người mới ấm áp, môi cũng có huyết sắc.
"Sư huynh ở kinh thành nhoáng lên cũng đã ba năm, đã thích ứng với khí hậu ở đây đi? Thật là lạnh!"
Trình Khanh cảm thấy mùa đông gian nan, hoài nghi Đại Ngụy cũng nghênh đón kỳ băng hà.
Mạnh Hoài Cẩn không biết lo lắng của nàng, chỉ có thể trả lời theo câu hỏi của Trình Khanh: "Là rất lạnh, nhưng tới kinh thành ba năm, dù lạnh cũng nên thích ứng, quần áo mặc dầy một chút, cũng có thể uống rượu ấm thân, ngươi ở kinh thành hai năm cũng sẽ quen, ngày mai ta không có việc gì, có thể đưa ngươi đi Quốc Tử Giám."
Trình Khanh gắp tiết dê vào trong chén chính mình, "Sư huynh sợ ta bị người làm khó đi? Trốn đến mùng một còn trốn được qua mười lăm sao, chỉ cần Nhu Gia huyện chúa một ngày không buông tay tìm ta gây phiền toái, ta ở Quốc Tử Giám khẳng định sẽ khó đạt được an bình ——"
"Làm càn!"
Cửa hiệu thịt dê lâu đời sinh ý thập phần tốt, Mạnh Hoài Cẩn phải đặt chỗ trước mới có, về phần hắn và Trình Khanh ngồi gần phòng ai, Mạnh Hoài Cẩn cũng không biết.
Trình Khanh chỉ thuận miệng đề ra danh hào của Nhu Gia, liền có người bạo nộ, Trình Khanh cũng không thể hiểu được.
Nàng nghe được tiếng bước chân, xem ra có người muốn lại đây?!
Rầm.
Cửa phòng bị người không khách khí lấy chân đá văng.
"Kẻ nào dám làm càn ——"
"Mau chóng cùng chúng ta đi thỉnh tội."
Trình Khanh chớp chớp mắt.
Nàng đã sớm nhìn ra Nhu Gia huyện chúa là liếm cẩu Tiêu Vân Đình, không nghĩ tới liếm cẩu đi theo phía sau Nhu Gia cũng không ít!
"Sư huynh."
Bạn cần đăng nhập để bình luận