Khoa Cử Nghịch Tập: Mạnh Nhất Nữ Thủ Phụ

Chương 990. Quải hạ cờ, cầu chiêu an! ( 4 càng )

Trong lăng mộ không có mặt trời, không có đồng hồ, Trình Khanh vô pháp biết chuẩn xác thời gian trôi đi, chỉ có thể căn cứ đồng hồ sinh học của chính mình đại khái tính ra.
Hai ngày, đại quân triều đình giao chiến cùng đám cướp Trường Cân, đã phân ra thắng bại đi?
Không biết Thôi lão gia, Tiểu Bàn, Võ Nhị bọn họ có phải đã thuận lợi chạy trốn hay không, bọn họ có ở địa phương ước định chờ nàng hay không.
Khi Trình Khanh đang chán đến chết, cửa đá bỗng nhiên bị người gõ vang lên.
Âm thanh có tiết tấu hiển nhiên là ám hiệu nào đó, Lê lão nhân vội vàng đứng lên đi mở cửa.
"Lão Lê, là ta!"
Cửa đá mở ra một khe hở, trong âm thanh Chương tiên sinh tràn ngập mỏi mệt.
Lê lão nhân kinh hãi, "Đã xảy ra chuyện gì?"
Cửa đá mở rộng ra, Chương tiên sinh cùng mấy chục người đi theo phía sau ùa vào trong.
Nương ánh sáng của cây đuốc, Trình Khanh phát hiện bọn họ ném một đoàn ở trên mặt đất…… Không, kia không phải một đoàn, là một người bị bó lại.
Trình Khanh lại gần bên kia một chút, phát hiện người bị bó lại rõ ràng là Du Tam!
Du Tam ở Hào Châu không kỳ quái, nhưng Du Tam sao sẽ dừng ở trong tay Chương tiên sinh? Thấy bộ dáng Du Tam bị đánh bất tỉnh, Trình Khanh âm thầm sốt ruột.
Lê lão nhân truy vấn đã xảy ra chuyện gì, Chương tiên sinh rất là tức giận: "Tên chó Vương Đại Khí kia, làm bộ bị ta nói động, muốn mang theo mấy vạn người chạy ra biển, đại quân triều đình đánh vào thành, Vương Đại Khí dẫn người lui giữ tổ lăng, căng hai ngày bỗng nhiên hạ cờ cầu triều đình chiêu an!"
Trình Khanh dựng lỗ tai lên nghe.
Vương Đại Khí chính là tên của Vương tướng quân đám cướp Trường Cân.
Khó trách Chương tiên sinh tức giận.
Đại khái Chương tiên sinh vẫn luôn không đặt đám cướp Trường Cân ở trong mắt, nào biết tên Vương tướng quân xuất thân nông dân này lại ở thời điểm mấu chốt lừa Chương tiên sinh.
Chương tiên sinh luôn luôn khí định thần nhàn, giống như hết thảy đều ở trong nắm giữ, lúc này không màng hình tượng văn nhã mắng chửi người, Trình Khanh không nhịn được lớn mật suy đoán nguyên nhân một chút: Vương tướng quân lấy cái gì làm lợi thế đầu hàng chiêu an?
Đều đã thối lui đến tổ lăng, đại quân triều đình vây mà không công, cũng có thể vây chết Vương tướng quân và đám cướp Trường Cân.
Trừ phi, Vương tướng quân hiến một thứ có phân lượng cho Kỳ chỉ huy sứ, lấy công đền tội…… đám cướp Trường Cân đã gần như bị đại quân của triều đình đánh cho tụt quần, tài vật dư lại có phân lượng nhất, đương nhiên chỉ có quân sư Chương tiên sinh!
Khó trách Chương tiên sinh tức giận đến mất đi lý trí.
"Vậy hắn ——"
Lê lão nhân cũng cảm thấy Chương tiên sinh tức muốn chết, chạy nhanh đá đá Du Tam nói sang chuyện khác.
Dựa theo kế hoạch ban đầu của Chương tiên sinh, Vương tướng quân mang binh cùng đại quân triều đình chém giết một phen, chạy loạn về phương nam, khi đại quân triều đình phái người truy kích, Chương tiên sinh lại sấn loạn dẫn người tiến vào tổ lăng, mang theo bọn họ rời đi bằng ám đạo.
Không nghĩ tới kế hoạch hủy ở trên người một tên quê mùa ……
Chương tiên sinh tùy ý liếc mắt nhìn Du Hiển hôn mê trên mặt đất một cái, "Khi rút lui vào thông đạo, ta ở lối vào tùy tay bắt được thám tử Cẩm Y Vệ, tiểu tử này là cháu ngoại Lạc Thuân, xem như có hơi chút tác dụng, tạm thời mang đi."
Cái gọi là hữu dụng, chính là muốn ở khi Lạc Thuân đuổi theo, dùng để chắn Lạc Thuân.
Dù cho không áp chế được Lạc Thuân, còn có thể từ trong miệng Du Hiển cạy ra an bài của Cẩm Y Vệ.
Trong lòng Trình Khanh trầm xuống.
Chương tiên sinh và Lê lão nhân không giết nàng, lại không coi trọng mệnh của Du Tam, nếu bọn họ cảm thấy Du Tam không có tác dụng, tùy thời sẽ diệt trừ Du Tam.
Trình Khanh tuy rằng không dám đáp lại tình cảm của Du Tam, nhưng Du Tam ôm một trái tim chân thành lấy lòng nàng…… không thể làm người yêu, ít nhất cũng là bằng hữu, Trình Khanh không thể trơ mắt nhìn Du Tam chết.
Người này lắc lư ở lối vào thông đạo làm cái gì, không phải là tới cứu chính mình chứ?
Trong lòng Trình Khanh đè ép một cục đá lớn.
Tổn thọ nha, nợ tình như vậy, kêu nàng lấy cái gì đến trả lại nha!
Khi Chương tiên sinh và Lê lão nhân nói chuyện cũng không kiêng dè Trình Khanh, hiển nhiên không thèm để ý Trình Khanh nghĩ như thế nào, bọn họ nguyện ý cứu Trình Khanh, lại không nghe lệnh Trình Khanh, hơn nữa Trình Khanh tuy rằng thông minh, cá nhân cũng không có bất luận vũ lực gì, không thể đối phó với nhiều người bọn họ như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận