Khoa Cử Nghịch Tập: Mạnh Nhất Nữ Thủ Phụ

Chương 427. Khổ trung mua vui ( 2 càng )

Hai lý do này lại có thể còn mẹ nó rất có đạo lý.
Trình Khanh nghe Thôi Bằng nói chuyện văn nhã có lý, cũng không thô bỉ, liền biết đại thiếu gia Thôi gia cũng đã từng đọc sách.
Thôi gia có tiền, các thiếu gia Thôi gia không đọc sách biết chữ mới kỳ quái.
Nhưng mà sinh ý Thôi gia cần người trông nom, Thôi lão gia hiển nhiên không thể để mọi nhi tử đều đi khoa khảo nhập sĩ. Như Thôi Ngạn, nhân chiếm thân phận con vợ cả, có thể đi thư viện, khảo tú tài trúng cử nhân, tương lai còn muốn nhập sĩ làm quan.
Các nhi tử khác, như Thôi đại thiếu gia Thôi Bằng, lại chỉ có thể kéo dài con đường của Thôi lão gia, quản lý sinh ý Thôi gia, làm thương nhân.
Làm quan và kinh thương, địa vị xã hội chênh lệch quá lớn, nếu Thôi gia có mâu thuẫn, có lẽ do sự không công bằng như vậy dựng lên!
Trình Khanh giấu đi suy đoán của chính mình, hết thảy còn phải đợi nhìn thấy Thôi Ngạn lại nói.
Dù cho Thôi Bằng muốn thừa dịp Thôi lão gia sinh bệnh gây chuyện, lại dựa vào cái gì bắt ép được Thôi Ngạn?
Thôi Ngạn chính là cử nhân.
Nếu Thôi gia nội loạn, Thôi Ngạn vung tay hô một cái, ít nhất có một nửa người trở lên sẽ lựa chọn Thôi Ngạn, mà không phải nhi tử khác của Thôi lão gia……
Trình Khanh và Chu Hằng không chút do dự đi vào Thôi phủ, bộ dáng nghênh ngang, phảng phất thật là hai nhi tử Thôi lão gia đánh rơi bên ngoài đã trở lại, một chút cũng chưa coi chính mình như người ngoài.
Thôi Bằng cũng lấy ra quy cách cực cao chiêu đãi hai người, đặc biệt là Chu Hằng vừa vào cửa, bọn hạ nhân Thôi gia một ngụm một tiếng "cô gia" thập phần thân thiết.
"Tứ Lang bướng bỉnh, một bước cũng không chịu rời khỏi phòng gia phụ dưỡng bệnh, nếu các ngươi muốn gặp hắn, cũng chỉ có thể…… Ai, hai vị tới vừa lúc, khuyên nhủ Tứ Lang đi, chẳng lẽ ta là đại ca không biết hai chữ ‘ hiếu thuận ’ viết như thế nào sao? Bệnh tình phụ thân quan trọng, toàn bộ Thôi gia đồng dạng cũng quan trọng, nếu chúng ta không đồng lòng, người khác thừa dịp phụ thân bệnh nặng sẽ công kích Thôi gia."
Vào trong Thôi phủ, đại thiếu gia Thôi Bằng nói chuyện phảng phất càng không có băn khoăn, cùng Trình Khanh, Chu Hằng thành thật với nhau.
Trình Khanh gật đầu, "Ta và Chu huynh sẽ đi khuyên nhủ Thôi Ngạn, nếu Thôi gia có phiền toái, hắn cũng là nhi tử Thôi gia, sao lại để một mình đại thiếu gia bận trước bận sau được? Hắn thật là hồ đồ, sớm một chút lấy thân phận cử nhân ra, ta và Chu huynh không giúp được gì, còn có rất nhiều đồng môn, còn có các cử nhân thi hương cùng năm, ai không thể phụ một chút! Đại thiếu gia yên tâm, ta lát nữa thấy hắn, nhất định sẽ hung hăng mắng cho hắn khựng lại, mắng cho hắn tỉnh!"
Khóe mắt Thôi Bằng nhẹ nhàng giật một chút.
Trình giải nguyên này tuổi không lớn, lại rất không dễ tiếp xúc, làm Thôi Bằng nhớ tới đại thương nhân có sinh ý lui tới với Thôi gia.
Nói chuyện trong bông có kim, là đang báo cho hắn, không cần tự tiện động đến Thôi Ngạn, Thôi Ngạn là một cử nhân, có đồng môn.
"Hai vị xin theo ta tới."
Thôi Bằng không có tâm tình nhiều lời cùng Trình Khanh, nếu bàn về công phu miệng lưỡi, hắn chưa chắc là đối thủ của vị Giải Nguyên trẻ tuổi này, vậy nhiều lời vô ích.
Trình Khanh và Chu Hằng được Thôi Bằng dẫn tới chính viện nơi ở của Thôi lão gia.
Trình Khanh một đường âm thầm đánh giá, cũng không có phát hiện cái gì dị thường.
Thôi Ngạn ở Thôi gia hành động hẳn là tự do.
Vậy vì sao Thôi Ngạn vẫn luôn thủ Thôi lão gia?
Sinh bệnh nên đi mời đại phu, Thôi Ngạn cũng không biết chữa bệnh.
Cửa phòng chính viện bị mở ra.
Một cái bình hoa ném ra về phía Thôi Bằng, Thôi Bằng chạy nhanh nhảy dựng sang bên cạnh.
"Ngươi cái tên nghiệt tử này, còn dám xuất hiện, ngươi dám bước vào chính phòng một bước, ta liền cùng ngươi đồng quy vu tận!"
Đây không phải âm thanh của Thôi Ngạn, mà là một vị phụ nhân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận