Khoa Cử Nghịch Tập: Mạnh Nhất Nữ Thủ Phụ

Chương 492. Muốn hay không lão phu cho ngươi chống lưng? ( 1 càng )

Lục lão gia chỉ cười.
Không có đề cập đến triều đình sao?
Sự tình trên triều đình phát động, dĩ vãng âm thầm xử lý, cũng có thể nháo lớn.
Trước mắt tới xem, Trình Khanh là một người trẻ tuổi thực cẩn thận.
Lục lão gia chưa nói phải thượng tấu vì Trình Khanh, thậm chí không hỏi nàng vì sao sẽ chọc tới Nhu Gia huyện chúa, trong lòng hắn nghi ngờ Trình Khanh đã từ trong miệng Ngũ lão gia biết được nguyên nhân chết của Trình Dung.
Ở trước mặt Trình Khuê, Lục lão gia không nói sâu, lại bảo Trình Khanh đêm nay ngủ lại phủ Thượng Thư, sáng mai ngồi quan kiệu hắn đi Quốc Tử Giám:
"Chỉ một đêm, thúc tổ mẫu cháu đã thu thập xong giường, chính là địa phương trước kia khi cháu tới kinh thành đã ngủ qua, cháu không muốn vào ở, lão phu sẽ không miễn cưỡng cháu. Cháu có thể cầu Vương Tế Tửu che chở, nhưng nếu lão phu đối với cháu chẳng quan tâm, người ngoài đồng dạng sẽ nghi ngờ lão phu máu lạnh vô tình, vì tốt cho cả hai chúng ta, ngày mai lão phu sẽ đưa cháu đi Quốc Tử Giám, cháu cứ phối hợp một chút đi…… 5 ngày sau, phủ Trưởng công chúa có Hội Thưởng Mai, thúc tổ mẫu cháu hàng năm đều sẽ thu được thiệp, năm nay cháu và Trình Khuê đều cùng đi, trên Hội Thưởng Mai có tuấn kiệt trẻ tuổi kinh thành, cũng có quý nữ danh môn, lão phu nhớ rõ hai cháu đều chưa đính hôn, người trẻ tuổi không ngại tham gia nhiều mấy yến hội như vậy."
Lục lão gia lại có thể duy trì nàng và Trình Khuê đi Hội Thưởng Mai phủ Trưởng công chúa?
Lời trong lời ngoài, còn ám chỉ hai người có thể ở trong Hội Thưởng Mai thu phục chuyện lớn chung thân.
Trình Khuê từ công tử thiếu niên lanh lảnh, một chút trở nên câu nệ.
Loại sự tình cưới vợ này, đều là lệnh của cha mẹ lời người mai mối, Lục lão gia lại có thể muốn chính hắn tìm? Đáng thương Trình Khuê từ khi còn nhỏ đã vào trong thư viện Nam Nghi cầu học, lớn như vậy, ngoại trừ từng có tiếp xúc cùng bọn tỷ muội và bọn tỳ nữ trong nhà, còn chưa nói chuyện cùng tiểu nương tử trẻ tuổi!
Trong đầu Trình Khanh không có phong hoa tuyết nguyệt.
Bởi vì nữ giả nam trang, nàng đối với các tiểu nương tử là đồng tính khó rung động, đối với tuấn kiệt trẻ tuổi chỉ dám xa xem không thể dâm loạn, hai đầu đều không dựa, bảo Trình Khanh nhộn nhạo như thế nào?
Nàng chỉ không nghĩ tới chính mình nhanh như vậy liền có cơ hội tiếp xúc Trưởng công chúa.
Càng không nghĩ tới, ở sau khi Trình Dung chết, phủ Trưởng công chúa còn có mặt mũi phát thiệp cho Trình Lục lão gia.
Trình Lục lão gia bảo nàng đi tham gia Hội Thưởng Mai, có phải thử hay không?
Trình Khanh cúi đầu, "Thúc gia đã an bài tốt, cháu liền nghe thúc gia!"
—— Trình Lục lão gia để nàng gặp kẻ thù, có phải đang khảo nghiệm tâm tính nàng hay không?
—— nếu không phải, Trình Lục lão gia và phủ Trưởng công chúa không hề khúc mắc lui tới bình thường, Trình Dung chết lại tính là gì?
—— ngoại trừ nàng và phu thê Ngũ thúc gia, người khác đều đã quên cái chết của cô cô Trình Dung sao!
Không, ngoại trừ nàng cùng Ngũ lão gia phu thê, còn có một người không quên.
Trình Khanh hiện tại đặc biệt tưởng cùng Mạnh Hoài Cẩn trò chuyện, để biết chính mình không phải một mình chiến đấu hăng hái. Nhưng nàng thân ở phủ Thượng Thư, bên người không có Mạnh Hoài Cẩn, chỉ có Trình Khuê sắc mặt ửng đỏ.
Trình Lục lão gia ở thư phòng nói chuyện, đã làm Trình Khuê minh bạch nguyên nhân Trình Khanh ở Quốc Tử Giám bị nhằm vào.
Hóa ra là đắc tội Nhu Gia huyện chúa.
Trình Khuê khó hiểu chính là, làm sao Trình Khanh có thể cùng Nhu Gia huyện chúa nhấc lên quan hệ.
Trình Khanh nghĩ đến ngày hôm qua Đổng Kính Thu nói, mượn sức Trình Khuê lại đây, làm Chu lão phu nhân và Trình Tri Tự khó thở dậm chân, giống như cũng rất thú vị?
Cho nên Trình Khuê hỏi nàng, thái độ Trình Khanh không cự người ngàn dặm giống như trước đây, vô cùng nghiêm túc soạn lời nói dối:
"Nói ra thì rất dài, năm ấy ta lên kinh, vô tình kết bạn với Nhu Gia huyện chúa, huyện chúa đối với ta vừa gặp đã thương, luôn mãi cho thấy cõi lòng, nề hà ta đã có người trong lòng, chỉ đành cự tuyệt lọt mắt xanh huyện chúa …… Ai ngờ huyện chúa liền vì yêu mà sinh hận, ta cũng thực bất đắc dĩ!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận