Khoa Cử Nghịch Tập: Mạnh Nhất Nữ Thủ Phụ

Chương 573. Nhị thúc lại thăng quan! ( 3 càng )

Nếu hắn tưởng lướt qua Trình Lục lão gia, trừ phi Trình Lục lão gia bỗng nhiên về hưu.
Hiển nhiên Trình Lục lão gia đang ở địa vị cao càng phù hợp với lợi ích của Trình Khanh hơm.
Trình Tri Tự lên chức cực nhanh, cũng vượt qua mong muốn của Trình Lục lão gia, ông dặn dò Trình Khanh một phen, trong lòng chưa chắc không có ý tưởng khác.
Thi hội còn chưa có yết bảng, tâm tình của Trình Khanh đã rất không mỹ diệu.
Ở nàng không biết, Nhu Gia bị tước phong hào, lại lần nữa xuất nhập hoàng cung.
Lần này, là hoàng đế hạ chỉ triệu kiến.
Ba tháng không thấy Nhu Gia, bản thân hoàng đế cũng có hơi chút không nhận ra cháu ngoại gái.
Nhu Gia có nề nếp ấn quy củ hành lễ, trong lòng hoàng đế cảm thấy xa lạ.
Đứa nhỏ này nhất định là bị sợ hãi.
"Nhu Gia, ngươi có trách trẫm không?"
Nhu Gia dập đầu, "Không dám khi quân, ban đầu có oán, một đạo thánh chỉ của hoàng thượng làm Nhu Gia ở Hội Thưởng Mai mất hết thể diện, sau lại chậm rãi liền không oán nữa."
Hoàng đế nổi lên hứng thú: "Nha, vì sao sau lại không oán nữa?"
"Bởi vì Nhu Gia tin tưởng hoàng thượng, hoàng thượng từ nhỏ đã yêu thương thần nữ, hoàng thượng muốn xử phạt thần nữ, nhất định là vì tốt cho thần nữ."
Nhu Gia tính tình kiêu căng, có tâm sự gì đều viết ở trên mặt, hoàng đế đánh giá thần sắc của nàng, đích xác không giống nói dối, nhất thời cũng cảm khái vạn ngàn.
Chỉ ba tháng vắng vẻ, thế nhưng làm Nhu Gia có biến hóa lớn như vậy.
Từ tính tình kiêu căng không biết tiến thối, đến bây giờ biết được phải kính sợ hoàng quyền, từ trên lý trí hoàng đế biết như vậy là tốt nhất cho cháu ngoại gái, nhưng từ trên tình cảm, hắn lại có chút vô pháp tiếp thu Nhu Gia xa cách.
"Ngươi biết hôm nay triệu ngươi tiến cung là vì chuyện gì chứ?"
Hoàng đế vẫn còn úp úp mở mở, Nhu Gia nhẹ nhàng lắc đầu.
"Cao tăng Đại Từ Bi Tự vì ngươi phê mệnh, nói ngươi không nên kết hôn sớm, năm nay ngươi cũng đã mười chín tuổi, tới tuổi hôn phối, đối với hôn sự của chính mình, nếu ngươi có ý tưởng gì, không ngại nói cho trẫm."
Nếu là ở trước Hội Thưởng Mai, hoàng đế trưng cầu ý kiến của Nhu Gia về hôn sự, nàng khẳng định sẽ nắm lấy cơ hội nói muốn gả cho Tiêu Vân Đình, khẩn cầu hoàng đế cữu cữu thành toàn.
Nhưng sau Hội Thưởng Mai, Nhu Gia dần dần minh bạch rất nhiều đạo lý.
Tỷ như Trưởng công chúa vì sao phản đối nàng gả cho Tiêu Vân Đình, ngoại trừ thân thể Tiêu Vân Đình, càng quan trọng là thân phận xấu hổ của Tiêu Vân Đình.
Tỷ như hoàng đế tuy rằng yêu thương nàng, lại sẽ không coi nàng quan trọng hơn giang sơn xã tắc.
Ở trước mặt hoàng đế không thể hoàn toàn nói thật, đáp án mà hoàng đế muốn nghe có khi cũng không phải là lời nói thật.
Nhu Gia đỏ mặt, "Cữu cữu biết rõ lòng thần nữ duyệt Vân Đình biểu ca, vì sao còn muốn trêu ghẹo thần nữ!"
Ngón trỏ hoàng đế nhẹ nhàng vuốt ve ngọc ban chỉ.
"Ngươi muốn gả cho Tiêu Vân Đình?"
Nhu Gia lắc đầu: "Vân Đình biểu ca không thích thần nữ, thần nữ cũng không cần gả cho biểu ca. Thần nữ từ nhỏ đã hưởng hết sự thiên vị của cữu cữu, hôn sự tự nhiên cũng do cữu cữu làm chủ, cữu cữu bảo thần nữ gả cho ai, thần nữ liền gả cho người đó!"
Hoàng đế có một lát lặng im.
Nhu Gia quả thật là hiểu chuyện.
Nhưng quá mức hiểu chuyện, cũng làm hoàng đế đau lòng.
"Tam hoàng tử hôm qua hướng trẫm cầu thú ngươi, ngươi có nguyện ý gả cho hắn hay không?"
Nhu Gia thực nghiêm túc hỏi hoàng đế, "Cữu cữu cảm thấy thần nữ nên gả sao?"
Gả hay không, không phải do bản thân Nhu Gia quyết định, mà là một câu của hoàng đế.
Trước khi tiến cung, mẫu thân Phúc Trinh Trưởng công chúa dạy nàng khi diện thánh phải mọi việc thuận theo, chỉ cần nàng biểu hiện ra tính tình hoàn toàn bất đồng cùng dĩ vãng, hoàng đế cữu cữu sẽ cho rằng nàng bị ủy khuất lớn, sẽ thương tiếc nàng.
Nghe theo thánh ý có cái gì sai, không nghe lời nào có thánh sủng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận