Khoa Cử Nghịch Tập: Mạnh Nhất Nữ Thủ Phụ

Chương 822. Là nghe lầm sao? ( 1 càng )

Là trong khoang thuyền quá buồn đi?
Du Tam tưởng đứng ở bên cạnh lan can hóng gió cho tỉnh tỉnh đầu óc, vừa quay đầu liền đụng vào Cốc Hoành Thái.
"Ai da…… Ngươi đứng ở chỗ này làm gì!"
Cốc Hoành Thái sờ sờ miệng mình, lại có tật giật mình buông tay xuống.
"Không, không làm gì."
"Ngươi ——"
Du Tam còn có chuyện muốn nói, Cốc Hoành Thái lại đi.
Du Tam bực mình.
Thật là có bệnh!
Hắn mắng chính mình có bệnh, cũng cảm thấy thần lải nhải Cốc Hoành Thái này không bình thường.
……
Tiểu Bàn vào phòng, bám vào bên tai Trình Khanh, nói động tĩnh chính mình nghe được cho Trình Khanh:
"Thiếu gia, có thể nào là nô tỳ nghe lầm hay không?"
Trình Khanh lắc đầu, "Không, ngươi làm rất đúng, ngươi đi ra ngoài gọi Võ Nhị tới, ta bảo bọn họ chuẩn bị sẵn sàng, không phải đêm nay chính là đêm mai."
Trái tim Tiểu Bàn nhảy thình thịch, chạy nhanh đi thông tri Võ Nhị.
Dọc theo đường đi, đám gia đinh Võ Nhị cũng không nhàn rỗi, các quân sĩ hộ tống đội tàu cứu tế làm cái gì, đám người Võ Nhị cũng đi theo làm cái đó.
Bọn họ đi theo nam hạ, mục đích hàng đầu là bảo hộ Trình Khanh an toàn.
Ai cũng có thể thương vong, chỉ duy thiếu gia không thể xảy ra chuyện.
Thiếu gia có vấn đề gì toàn bộ Trình gia liền tan tành.
Nhưng nếu thiếu gia còn sống trở lại kinh thành, dù toàn bộ bọn họ chết hết, thiếu gia cũng sẽ chiếu cố người nhà của bọn họ. Chỉ cần nghĩ đến tiểu chất nhi đã được Trình Khanh đưa đi vỡ lòng, Võ Nhị liền không nhịn được nhếch môi cười ngây ngô.
Hắn và ca hắn năm đó chạy nạn thiếu chút nữa liền không sống sót.
Nào từng tưởng không chỉ có không tuyệt tự, con cháu còn có thể vỡ lòng đọc sách?
Nếu cháu trai đủ tranh đua, khảo trúng tú tài, Võ gia cũng coi như có người đọc sách.
Võ Nhị cũng không phải thực tham, chỉ cầu cháu trai hắn khổ đọc có thể khảo được tú tài, không cầu từ thế hệ cháu trai hắn có thể trúng cử trúng tiến sĩ còn làm quan gì đó.
Nhưng nếu vẫn luôn có Trình Khanh thiếu gia chiếu ứng, tuy rằng khả năng trúng cử nhỏ, chưa chừng được chia tí tẹo quang hoa của Văn Khúc Tinh, trên phần mộ tổ tiên Võ gia mạo khói nhẹ, thật trúng cử nhân thì sao?
Tầm quan trọng của Trình Khanh ở trong mắt Võ Nhị là tối cao.
Võ Nhị đối với các đồng đội của chính mình có tin tưởng, nhưng đối với hộ vệ phủ Mậu Quốc Công phái tới không xác định. Lần này hộ vệ phủ Mậu Quốc Công phái tới, lấy một người hộ vệ tên Tôn An dẫn đầu.
Nghe nói người này từ đời ông nội hắn đã ở trong phủ Mậu Quốc Công làm việc, trung tâm cần cù, dòng họ trước kia đều vứt bỏ không cần, đi theo họ Tôn của Mậu quốc công.
Có thể được chủ nhân ban họ, là vinh quang của nô bộc.
Võ Nhị hy vọng Tôn An có thể không làm thất vọng vinh quang này.
Được Trình Khanh nhắc nhở phải cảnh giới, Võ Nhị liền đi tìm Tôn An xác nhận.
"…… Tôn huynh đệ, yêm là một thô nhân, nói chuyện không xuôi tai ngươi cũng đừng để trong lòng."
Thật là một thô nhân, nào có ai trắng ra nghi ngờ sự trung thành của người khác như vậy?
Tôn An ban đầu ôm đao nhắm mắt dưỡng thần, nghe vậy mở mắt ra:
"Quốc Công gia nói muốn bảo đảm Trình học sĩ an toàn, ta chắc chắn sẽ nghiêm khắc chấp hành mệnh lệnh của Quốc Công gia. Niệm ngươi là lần đầu mạo phạm, ta không cùng ngươi so đo, nếu lần thứ hai nghi ngờ phủ Mậu Quốc Công ——"
Đao trong lòng ngực Tôn An ra khỏi vỏ ba tấc, hàn quang lẫm lẫm, đáp lại nghi ngờ của Võ Nhị.
Trường đao của Tôn An ra khỏi vỏ, đáp lại nghi ngờ của Võ Nhị, Võ Nhị cũng không tức giận, ngược lại cười ha hả nhận lỗi cùng Tôn An.
Võ Nhị và đám người Tôn An cảnh giới, không khí trên thuyền đột nhiên liền trở nên khẩn trương hơn không ít.
Du Tam cảm giác được không khí biến hóa, phân phó Cốc Hoành Thái phải cảnh giác một chút, đừng cả ngày lười nhác thành tánh.
"Bộ dáng này của ngươi là muốn làm giáo úy Cẩm Y Vệ cả đời sao? Nếu muốn đi lên trên, vậy hãy nắm lấy cơ hội, chỉ cần chúng ta đi Hoài Nam một chuyến bình an trở lại kinh thành, tăng quan tiến tước khẳng định không thể thiếu!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận